Page 171 - 9786045773079
P. 171
Một em được các cô chú phụ trách chỉ định bước - Từ nay cháu phải tự lấy lại tên mình là Quốc.
ra. Bác kéo bé lại gần, nhè nhẹ vuốt tóc em rồi hỏi: Muốn thế phải chơi ngoan, chăm học, giữ kỷ luật
- Tên cháu là gì? để các bạn lại thân mật gọi mình là Quốc chứ họ
- Thưa Bác, tên cháu là “Quốc Lủi” ạ! không chế là “Quốc Lủi” nữa nhé!
Bác ngạc nhiên nhìn em và hỏi tiếp: Quốc lại giàn giụa nước mắt. Em thầm hứa là
- Ai đặt cho cháu cái tên như vậy? sẽ thực hiện tốt lời Bác dạy. Và cũng từ đó các bạn
- Dạ thưa, các bạn cứ hay gọi cháu như thế ạ! tin ở Quốc, không ai còn gọi em là “Quốc Lủi” nữa.
- Ấy là vì sao?
- Dạ thưa Bác, cháu chính tên là Quốc, nhưng...
Trong lúc Quốc đang ngần ngừ thì một bạn khác
mách:
- Dạ thưa Bác vì bạn ấy hay trốn trại, thường
cứ chui qua hàng rào rồi “lủi” vào các ngõ phố ạ!
Bác lại ân cần hỏi Quốc:
- Sao cháu không theo giờ giấc như các bạn mà
lại hay trốn ra ngoài?
- Dạ thưa Bác, vì ở trong trại khổ cực lắm ạ!
- Khổ cực như thế nào?
- Dạ, chúng cháu bị gò bó đủ thứ!
- Cháu nói rõ về sự gò bó cho Bác nghe nào?
Quốc vừa nói thêm được hai tiếng Thưa Bác thì
nước mắt trào ra. Bởi đứng trước nhiều người, nhất
là đứng trước Bác lúc này, em chỉ thấy lâu nay
mình đã sai, vì mình không chịu giữ kỷ luật chứ
chẳng có một chút lý do nào ở sự quản lý của trại.
Và Bác cũng hiểu thấu tất cả. Bác lại xoa đầu em
mà bảo:
169 170