Page 181 - 9786045773079
P. 181

- Dạ, pá đi dân công còn mế lên nương. Mế nói                                    và lọ dầu mà lúc đi ngủ mình đặt ở trên đầu giường,
                 phải làm thay cả phần việc khi pá đi vắng.                                           nhớ lại những cử chỉ, lời nói ân cần, ấm áp của Ông
                     Vừa lúc đó thì mế của Phấn cũng bắt đầu bước                                     Cụ, em kính trọng, mến yêu và thương nhớ đến bật
                 lên cầu thang.                                                                       khóc. Phấn hỏi mế:
                     Sau những lời chào hỏi với mế của Phấn, Ông                                         - Ông Cụ là ai mà tốt bụng quá vậy mế?
                 Cụ lại trò chuyện với em:                                                               Mế em trả lời:
                     - Cháu có biết pá đi dân công để làm gì không?                                      - Mế cũng rất quý Ông Cụ nhưng không rõ ông
                     - Đi dân công để giúp bộ đội đánh giặc Tây ạ.                                    là ai. Đợi pá về hỏi vậy.

                     Ông Cụ gật đầu cười, tỏ ý khen.                                                     Chiều hôm  đó pá của Phấn về thật. Vì chiến
                     Phấn nói tiếp:                                                                   trường  ở gần,  đi tiếp viện, mỗi chuyến chỉ ngắn
                     - Thằng Tây nó ác hơn cọp ông à! Máy bay của                                     ngày thôi mà.
                 chúng bắn, làm trường học của các cháu cháy đến                                         Khi được con trai kể về Ông Cụ đã vào nghỉ ở
                 ba lần nên phải dời vào mà dựng lại ở trong lũng,                                    nhà mình, pá của Phấn mừng vui nói với cả nhà:
                 xa lắm. Chúng bắn chết cả bạn Pu, con trai của ông                                      - A lúi, Bác Hồ!
                 Trưởng thôn.                                                                            Rồi pá khẳng định lại:
                     Ông Cụ lại đặt tay lên vai Phấn. Với đôi mắt                                        - Đúng là Bác Hồ. Bác Hồ chứ còn ai!
                 hiền từ, Ông nhìn em rồi nói:                                                           Thế là Phấn chạy ra nhìn lên bàn thờ Tổ quốc
                     - Mai kia hết giặc, cháu sẽ không còn phải đi                                    và tự lặp lại lời của pá:
                 học xa và pá, mế của cháu cũng không còn vất vả,                                        - A lúi, Bác Hồ! Thế mà mình không biết.

                 cực khổ như lúc này nữa.                                                                Từ đó, Phấn luôn mừng vui mà nói với pá, với
                     Một cơn gió lạnh thốc tới, Phấn cất tiếng ho.                                    mế cũng như với bạn bè khắp nơi:
                 Ông Cụ thấy em bé có phần xanh xao, liền lấy lọ                                         - Thế là nhà mình đã được Bác Hồ ghé thăm.
                 dầu xoa và chiếc khăn quàng cổ trao cho cháu.
                     Rồi Ông Cụ ngồi làm việc. Mế con nhà Phấn lo
                 cơm nước và thu xếp xong đồ đạc thì Phấn học bài.
                 Khi đêm đã khuya, cả khách và chủ nhà cùng đi ngủ.
                     Sáng tinh mơ, Phấn thức dậy đã thấy Ông Cụ
                 và mấy người khác ra đi từ bao giờ. Nhìn chiếc khăn

                                                                 179                                  180
   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186