Page 191 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 191
Bỗng có tiếng chuông điện thoại lách
tách trong một nóc nhà sùm sụp. Cũng một
tự vệ đi ra, khác ở chỗ là tay anh cầm khẩu
tiểu liên. Hai nách hai súng ngắn, đồng chí
cán bộ ra tiếp. Té ra là người quen. Tay bắt
mặt mừng. Rồi, như nghe theo một mật
hiệu, tất cả mọi người trong đoàn đi với
nhau hàng tháng vẫn như không biết tên
nhau, lúc này ôm lấy nhau, tươi cười hớn
hở, thở cái không khí chiến khu, không khí
tự do, hương vị mà từ cha sinh mẹ đẻ đến
bây giờ mới được nếm là lần đầu.
Mỗi tốp về một nhà nghỉ. Quái một cái
là có một câu mà người này cũng muốn
hỏi người kia, mà không ai dám nói ra.
Cuối cùng cũng đến hỏi nhỏ nhau: “Ông
Nguyễn Ái Quốc đâu?”. Không ai biết. Tay
thành thạo nhất cũng chỉ biết là ở đây có
một Ông Cụ, gọi là Cụ Hồ thôi.
189