Page 82 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 82
lạ với mọi cách xử sự cứng nhắc, sẵn sàng vì cái lớn
mà châm chước cái nhỏ.
Năm 1946, Chủ tịch Hồ Chí Minh sang thăm
chính thức nước Pháp. Khi tới Biarít, ra sân bay đón
Người chỉ có một mình ông tỉnh trưởng, sau đó họ
đưa Người về nghỉ tại một khách sạn khá sang, nhưng
bên ngoài vẫn còn sơn phết dang dở. Chị Phương
Tiếp, một phụ nữ Việt kiều được cử làm phiên dịch
cho Người, tỏ ý thắc mắc về sự đón tiếp không được
trịnh trọng: “Tại sao họ chưa có chính phủ mà Cụ đã
sang?”. Người trả lời hóm hỉnh: “Thế nếu có chính
phủ rồi, họ đổi ý không mời mình sang nữa thì sao?”.
Ngẫm lại, thấy tầm suy nghĩ của Người vừa xa rộng,
vừa uyển chuyển, nếu cạn hẹp, cố chấp, có thể để
mất một cơ hội đưa lá cờ đỏ sao vàng của Tổ quốc
ta tới được Pari, khi nước ta chưa được một quốc gia
nào công nhận.
Sau khi hòa bình lập lại, J. Xanhtơny, người từng
“đối diện với Hồ Chí Minh” trong suốt cuộc chiến
tranh Việt - Pháp, được Chính phủ Pháp cử làm Tổng
đại diện đầu tiên của Cộng hòa Pháp tại Hà Nội. Đối
với ông ta, cuộc gặp lại đầu tiên sau mười năm với kẻ
chiến thắng, là một điều khó khăn. Ông kể: “Chúng
SONG THÀNH tôi cũng mất đến một phút nặng nề trôi qua - không,
không đến một phút đâu - có lẽ chỉ vài giây thôi, rồi
Cụ Hồ tiến lại phía tôi mà nói rằng: “Nào, chúng
ta ôm hôn nhau đi chứ!”. Và chúng tôi đã ôm hôn
80