Page 103 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 103

Trên đường về nhà sàn, Bác hỏi tôi:                        - Bộ Chính trị lại quyết định mùa hè
          - Chú Kỳ thấy các cháu Quảng Bình                       này Bác sang nghỉ ở Trung Quốc một thời
       biểu diễn có khá không?                                    gian. Chú bố trí cho Bác làm việc với Bộ
          - Thưa Bác! Rất hay nhưng chỉ có đôi                    Tổng tham  mưu và Tổng cục Chính  trị
       chỗ tiếng hơi khó nghe.                                    vào tuần sau. Bác muốn nghe  kỹ tình
          Bác cười:                                               hình chiến sự  ở miền Nam  trước khi  đi
          - À! Như tiếng xứ Nghệ nhà "choa" ấy mà.                công tác xa.
          Tiếp đó giọng Bác xúc động:                                Liên tiếp trong hai ngày 4 và 5 tháng 5,
          - Nhân dân ta thật anh  hùng. Chiến                     anh Lê Trọng Tấn, Phó Tổng tham mưu
       đấu ác liệt như thế, gian khổ như thế mà                   trưởng và anh Song Hào, Chủ nhiệm
       vẫn lạc quan ca hát.
          Tôi thưa với Bác:                                       Tổng cục Chính trị sang báo cáo với Bác.
          - Quảng Bình là quê hương của "Tiếng                    Bác có  hỏi cụ thể một số trường hợp về
       hát át tiếng bom" đấy ạ!                                   công tác cán bộ ở chiến trường.
          Đi thêm một đoạn, Bác nói:                                 Có  được chứng kiến những việc làm
          - Một dân tộc như thế, không một thế                    này mới thật thấm thía câu nói của Bác:
       lực hung bạo nào có thể khuất phục được.                   "Miền Nam luôn ở trong trái tim tôi".
          Tôi đưa Bác lên tận bậc thang cuối cùng.                   Nhớ lời Bác dặn năm ngoái, trước 9 giờ
       Bác dừng lại, dựa lưng vào thành lan can,                  ngày 10 tháng 5, tôi đặt sẵn chiếc phong
       nói với tôi, giọng không được vui lắm:                     bì tài  liệu  "Tuyệt  đối bí  mật" trên bàn


                                               101                102









       làm việc của Bác. Nhưng sáng nay, không                       Năm nay, Bác viết thêm liền sau đoạn
       thấy Bác viết gì thêm.                                     đó: "Phải có tình đồng chí thương yêu lẫn
          Ngày hôm  sau, 11 tháng  5,  Bác  vẫn                   nhau". Cán  bộ,  đảng viên chúng ta từ
       dành đúng 1 tiếng, từ 9 giờ đến 10 giờ, để                 Trung  ương  đến các chi  bộ chắc sẽ xúc
       tiếp tục suy nghĩ về những  điều dặn lại                   động biết chừng nào khi  biết rằng, sau
       cho mai sau. Bác đọc rất chăm chú từng                     một năm trời, Bác Hồ chỉ dặn thêm chúng

       câu, từng chữ mà Bác đã đánh máy xong                      ta một câu như thế.
       từ lúc 16 giờ ngày 14 tháng 5 năm 1965.                       Chỉ một câu thôi,  nhưng suy cho  cùng
       Nhưng  Bác không viết gì thêm.  Có lúc                     đó là  điểm cơ bản nhất của vấn  đề  đoàn
       Bác đã cầm bút lên, rồi lại đặt xuống...                   kết. Bởi nếu không xuất phát từ "tình đồng
          Từ ngày 12 đến ngày 14 tháng 5, Bác                     chí thương yêu lẫn nhau" thì dù có "tự phê
       họp Bộ Chính  trị. Chính trong những                       bình và phê bình" đến mấy, dù được gọi là
       ngày này, Bác đã viết thêm một câu đặc                     "có tinh thần  đấu tranh thẳng thắn"  đến
       biệt quan trọng ở phần đoàn kết:                           mấy, hiệu quả cũng chẳng được là bao.
          "Trong Đảng thực hành dân chủ rộng                         Nhớ lại  ngày 19 tháng  5 năm 1948,
       rãi, thường xuyên và  nghiêm  chỉnh  tự                    giữa rừng Việt Bắc, cách đây gần 20 năm.

       phê bình và phê bình là cách tốt nhất để                   Hôm  đó, tôi có mời một số  đồng chí  đến
       củng cố và  phát  triển sự  đoàn kết và                    ăn cơm với Bác,  nhưng vì  bận công tác
       thống nhất của Đảng"...                                    đột xuất nên không ai đến được.


                                               103                104
   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108