Page 143 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 143
một ánh nắng. Mồng một Tết, sau khi thăm bộ đội Bác cười rồi nói với cô gái giọng âu yếm như để giải
phòng không - không quân, Bác lên xe đi trồng cây ở thích cho tất cả mọi người đứng xung quanh cùng nghe:
xã Vật Lại, tỉnh Hà Nội. Trên đường về, xe đang - Cháu làm thế là được. Nhưng mình cháu bảo vệ
chạy từ từ, Bác thấy phía trước nhân dân đứng chật Bác không được đâu. Muốn bảo vệ tốt phải có sự
hai bên đường để chuẩn bị đón Bác. Người lái xe đóng góp của tất cả mọi người.
chưa biết tính sao thì đồng chí bảo vệ ngồi cạnh đã Và không ngờ, đây là Tết cuối cùng Bác lên xe đi
nói sang: ra khỏi Hà Nội tham gia Tết trồng cây với đồng bào,
- Anh cho xe chạy chậm và hạ tấm kính cửa xe để đồng chí.
Bác nhìn thấy và vẫy chào đồng bào. Còn Tết đầu tiên sau ngày Toàn quốc kháng
Nhưng Bác không đồng ý vậy, liền bảo: chiến (19-12-1946) Bác đi xe ôtô đến cơ sở, cũng là
- Các chú cứ cho Bác xuống xe, đi bộ. một kỷ niệm khó quên và là bài học nhớ đời cho anh
Thế là đám đông bà con được dịp chào Bác, chúc em lái xe nói riêng, số anh em phục vụ Bác nói chung.
mừng Bác bước sang năm mới dồi dào sức khỏe. Đồng chí Phạm Văn Nền lái xe cho Bác. Ngày 30 Tết
Cùng lúc đó, Bác thấy trên thửa ruộng ở cạnh đường Đinh Hợi năm đó, tức ngày 21-1-1947, trời âm u. Tại
xe chạy có một cô gái làm cỏ lúa đứng nhìn theo. nơi tạm sơ tán ở Quốc Oai, Hà Nội, sau khi cùng
Kinh nghiệm dày dạn từng trải của nhiều năm hoạt Chính phủ họp phiên “tất niên”, Bác Hồ lên xe ôtô đi
động cách mạng, Bác thầm đoán không phải đây là đến hang chùa Trầm, nơi vừa mới đặt Đài Phát
lúc cô gái làm cỏ lúa, Bác bảo đồng chí giúp việc cho thanh Tiếng nói Việt Nam, để Bác thay mặt Đảng và
gọi cô gái đó lên. Được dịp hiếm có, cô gái mạnh dạn Chính phủ gửi lời chúc Tết đồng bào cả nước, nhất là
đi tới phía Bác và được Bác hỏi nhẹ nhàng: đồng bào Nam Bộ đã đứng lên kháng chiến chống
- Cháu có phải đang bảo vệ không? thực dân Pháp xâm lược hơn một Tết rồi. Lúc này đã
Cô gái ấp úng, mặt đỏ ửng, lấy lại bình tĩnh, rồi hơn bảy giờ tối. Đêm ba mươi Tết tối như bưng. Trời
thưa thật với Bác: lại mưa lất phất, mỗi lúc một dày thêm, nặng hạt.
- Dạ! Thưa Bác! Vâng ạ! Đường càng trơn và nhầy nhụa bùn nước. Đến hang
141 142