Page 149 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 149

bảo vệ Bác đi chợ Đồng Xuân hôm ấy kể lại rằng, Bác                                 người. Nhưng sau đó Bác nói vui như có ý nhắc nhở
               đã hóa trang đi hòa vào trong dòng người mua bán                                    người giúp việc:
               tấp nập.  Bác  đội  chiếc mũ cát  màu  trắng,  đeo  kính                                -  Trả  giá  như  “con”  thì  đi  chợ  cả  ngày  cũng
               trắng  mắt  tròn,  gọng  kính  nhỏ  thanh  mảnh  giống                              chẳng mua được gì!

               kính các cụ  đồ  nho ngày xưa thường dùng. Trời se                                      Về lại nhà nghỉ, Bác nói vui như kết luận:
               lạnh. Bác mặc áo ấm, ngoài khoác thêm chiếc áo vải                                      -  Buổi  đi  chợ  hôm  nay  biết  được  nhiều  điều;
               sờn vai; quần thì bằng vải sô cũ đã phai màu; chân đi                               nhưng Bác cháu ta chẳng mua sắm được gì cả.
               đôi dép cao su; cổ quàng khăn nhiều vòng che kín bộ                                     Ít  lâu  sau,  Bác  viết  một  bài  báo  đăng  trên  báo

               râu. Đồng chí Phan Văn Xoàn và một cảnh vệ trẻ nữa                                  Nhân dân số ra ngày 17-9-1962, ký tên: T.L. Nội dung
               cũng  cải  trang  đi  bên  Bác  giống  như  ba  ông  cháu                           bài báo, sau khi nêu một số dẫn chứng cụ thể về sản
               cùng  đi  chợ.  Bác  Hồ  là  “bố”,  Phan  Văn  Xoàn  là                             phẩm làm ra chưa tốt; giá cả không hợp lý, có phần

               “con”, người cận vệ trẻ là “cháu”. “Bố” và “con” đi                                 kết  luận:  “Quần  chúng  thiết  tha  yêu cầu  rằng:  Những
               tay không; người “cháu” thì tay xách làn mây, trong                                 hàng hóa bán cho nhân dân, từ cái nhỏ đến cái to, đều phải
               đựng mấy củ hành, cà rốt và một ít rau thơm. Đi đến                                 bảo đảm chất lượng, và “thuận mua vừa bán”, chứ không
               cuối phố Hàng Khoai, tạt sang chợ Bắc Qua rồi Bác                                   được gò ép người mua hàng”.
               đi thẳng vào chợ Đồng Xuân. Vừa đi chầm chậm, Bác                                       Bác luôn lấy từ hơi thở thực tế cuộc sống để đề

               vừa  quan  sát,  nghe  ngóng  tình  hình  giá  cả,  nguồn                           xuất, góp ý. Khi tiếp xúc với dân hay cán bộ, Bác
               hàng, quan hệ trao đổi, mua bán giữa những người                                    đều  chú  ý tùy từng đối  tượng,  hoàn cảnh  mà nói
               mua và những người bán hàng. Đến quầy hàng bán                                      một cách đơn giản, dễ hiểu, không chung chung, lý

               hoa, Bác ngồi xuống chọn một bó hoa tươi và hỏi giá.                                luận cao xa, làm cho người nghe tiếp nhận rất thoải
               Chị  bán  hàng  nói  giá  năm  hào.  Sợ  bị  lộ,  đồng  chí                         mái mà sâu sắc. Đến nay, nhiều anh em giúp việc
               Phan Văn Xoàn nhanh miệng trả giá bó hoa hai hào                                    còn  nhớ  hôm  Bác  tiếp  đoàn  đại  biểu  bộ  đội,  dân
               rồi  “mời”  Bác  đi.  Hiểu  ý  câu  trả  giá  rẻ  của  người                        quân, du  kích của Quảng Trị, Quảng Bình và khu

               giúp  việc  đi  cùng,  Bác  đứng  dậy  đi  hòa  vào  dòng                           vực  Vĩnh  Linh,  nơi  mà  Mỹ  và  tay  sai  hằng  ngày

                                                                    147                            148
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154