Page 167 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 167

165
                           TÌNH HÌNH KHỐN ĐỐN CỦA THỰC DÂN PHÁP
                           hết 330 ngàn triệu. Năm 1952, định 380 ngàn triệu, song sự thật
                           là 500 ngàn triệu. Trước đây khi Tátxinhi đòi thêm viện binh,
                           thì tướng Gioăng nói: “Chẳng những không thể thêm viện binh,

                           và nếu một số cán bộ quân sự hiện ở Việt Nam không trở về Pháp,
                           thì tôi sẽ không phụ trách tổ chức quân đội Pháp ở châu Âu,
                           vì số cán bộ quân sự ở Việt Nam đủ cho 10 sư đoàn ở Pháp”.

                           Tướng  Guyôm  (Guillaune)  cũng  nói:  “Cán  bộ  quân  sự  Pháp
                           sang Việt Nam gần hết, tôi không có cán bộ để tổ chức quân đội
                           châu Phi”. Nói tóm lại: Pháp đã sa lầy ở Việt Nam.
                              Báo  Du  kích  (phản  động)  ngày  16-12-1951  viết:  “Người  ta

                           nói: từ mùa xuân năm ngoái, bộ đội của Võ Nguyên Giáp đã
                           mất hết tinh thần rồi, đã bị đánh tan rồi. Thế mà ngày nay bộ
                           đội ấy đang tấn công gần Hà Nội. Những người Pháp biết rõ

                           Việt Nam bảo rằng hỏa lực của bộ đội Việt Minh tăng rất mạnh.
                           5 vạn quân Việt Minh tinh nhuệ, cộng với bộ đội địa phương và
                           dân quân du kích quen chiến đấu đã 6 năm nay, điều đó khiến
                           người Pháp bi quan. Càng ngày càng thấy rõ rằng: Chính sách

                           của Pháp ở Việt Nam đã phá sản… Ngày nay, càng thấy rõ sự thất
                           bại hoàn toàn”.
                              Báo Rạng đông (phản động) ngày 17-1-1952 viết: “Nước Pháp

                           không thể vừa tăng binh bị mặt Đại Tây Dương, vừa phái bộ
                           đội tinh nhuệ nhất của mình sang Việt Nam… Nếu Mỹ (và Anh)
                           không giúp Pháp nữa, thì Pháp chỉ  có một cách là đàm phán

                           với cụ Hồ Chí Minh, và chuồn”.
                              Xem  đó  đủ  thấy  thực  dân  Pháp  rất  lúng  túng,  lực  lượng
                           Pháp  đã  kiệt  quệ.  Tình  hình  ấy  rất  lợi  cho  ta.  Song  chúng  ta

                           phải luôn luôn ghi nhớ lời Hồ Chủ tịch: “Địch càng gần ngày
                           thất bại, chúng càng hung dữ. Ta càng gần ngày thắng lợi, càng
   162   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172