Page 81 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 81
79
BỆNH CÁ NHÂN ĐỊA VỊ
người khác. Lúc nào tôi cũng muốn xuất chúng, muốn cho ai
cũng biết đến mình để huênh hoang. Nếu tôi thật thà cộng tác
với đồng chí bí thư thì công tác của Đảng có thể tiến bộ nhiều
hơn nữa và chúng tôi cũng có thể giúp đỡ nhau tiến bộ. Sở dĩ
tôi không làm như thế là vì tôi chỉ nhìn thấy lợi ích của cá
nhân tôi. Đó là một sai lầm lớn. Bây giờ, tôi thấy việc đó rất
rõ. Thế mà trước đây, tôi đã quên rằng lợi ích cá nhân phải
tuyệt đối phục tùng lợi ích tối cao của Đảng, rằng vào Đảng
là để phục vụ Đảng, phục vụ giai cấp và nhân dân.
Chỉ chăm lo bộ phận công tác của mình, không chú ý đến
công việc chung là thiển cận và mắc vào chủ nghĩa bản vị. Bộ
phận công tác chính quyền do tôi phụ trách, muốn tiến bộ, phải
dựa vào sự chỉ đạo của cả Tỉnh ủy. Coi nhẹ công tác chỉ đạo của
Tỉnh ủy, để nó sút kém, mà muốn cho công tác chính quyền
tỉnh vượt lên là một điều không tưởng.
Lại xét về điểm coi thường đồng chí bí thư, không chịu cho
đồng chí đó kiểm soát công tác, thì thấy biểu hiện tư tưởng vô kỷ
luật, không phục tùng nguyên tắc tổ chức của Đảng. Đồng chí bí
thư là hiện thân của sự lãnh đạo tập trung của Đảng; phục tùng
đồng chí bí thư là phục tùng nguyên tắc dân chủ tập trung của
Đảng. Có như thế Đảng mới thực sự là một khối thống nhất về
tư tưởng, tổ chức và hành động.
Phân tích sâu hơn nữa, tôi có thể đi tới kết luận: với tư
tưởng cá nhân, địa vị, anh hùng nói trên, tôi có thể đi đến chủ
nghĩa bè phái trong Đảng; gặp hoàn cảnh khó khăn, gian nan,
lợi ích cá nhân bị xúc phạm, tôi có thể dao động tinh thần, xa
rời hàng ngũ cách mạng, phản cách mạng, phản Đảng, vì "cái
tiêu chuẩn để xét sự trung thành của người đảng viên đối với Đảng,