Page 1090 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 1090

1088
                                            NHỮNG BÀI VIẾT CỦA BÁC HỒ TRÊN BÁO NHÂN DÂN
                           xoàng, và đưa chôn ta trên núi để khỏi choán đất của hợp tác
                           xã. Còn số tiền các con dành dụm để làm đám cho ta thì đưa
                           góp thêm cho xã làm tiền vốn để phát triển sản xuất...”.
                              - Đối với mồ mả, người Trung Quốc trước đây cũng hay
                           tin  địa  lý.  Vì  vậy,  mồ  mả  choán đất  nhiều,  làm  cho  cày  bừa
                           khó. Như ở Liêu Ninh, có hơn tám triệu ngôi mả, chiếm hơn

                           24  vạn  mẫu  đất.  Mỗi  mùa  ít  nhất  cũng  thiệt  mất  24  vạn  tấn
                           thóc. Vì vậy, các cụ nông dân già đã đề nghị dời mả vào một
                           nơi. Các cụ nói:
                              “Ra sức tăng gia sản xuất để nuôi nấng cha mẹ già, thế mới
                           thật là Hiếu.

                              Xây dựng chủ nghĩa xã hội để tạo phúc cho con cháu, thế
                           mới thật là Từ”.
                              Theo đề nghị của các cụ, nông dân xây những vườn trên núi để
                           làm nghĩa địa công cộng; dời tất cả mồ mả vào đó. Trong vườn, họ
                           trồng hoa và cây ăn quả, xem rất xinh tươi. Các cụ già, các thanh
                           niên và  các  “thầy  địa” hăng  hái nhất  trong  việc  này. Ông  cụ
                           Hòa Xuân, 81 tuổi, ngắm nghía “công viên” mới và nói: “Mồ

                           mả chỉnh tề, hoa thơm cây tốt, đối với tổ tiên, như thế còn gì
                           hơn nữa!”. Cụ bà Cầm Cao nói: “Khi sống có đoàn thể, chết có
                           nghĩa địa chung, thế là sống vui vẻ, chết cũng vui vẻ”.
                              Phong trào dời mả lan gần khắp nơi. Anh em nông dân đã
                           có bài thơ như sau:

                                           Tổ tiên ta ngày trước,
                                           Chịu khổ nghìn muôn đời,
                                           Chỉ mong được giải phóng,
                                           Khi chết vẫn ngậm ngùi
                                           Nay con cháu sung sướng,
                                           Chín suối cũng ngậm cười.
                                           Không muốn hài cốt mình,
   1085   1086   1087   1088   1089   1090   1091   1092   1093   1094   1095