Page 109 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 109

Hôm tôi lên đường ra thăm miền Bắc, các già                                       Avoóc Hồ.  Cánh tay Người ghì chặt lấy chúng tôi
                 làng băn khoăn sợ tôi còn trẻ tuổi không nói hết                                     rất mực thân thương. Phút giây ấy không hiểu sao
                 được tấm lòng của người Pa-co với cách mạng, với                                     tôi thấy mình nhỏ bé lại như trở về với tuổi ấu thơ,
                 Avoóc Hồ và với đồng bào miền Bắc ruột thịt nên                                      muốn nũng nịu, muốn khóc to lên. Và thực sự tôi đã
                 đã căn dặn tôi: “Nếu  được gặp Avoóc Hồ, con                                         thổn thức như một đứa trẻ con. Tôi mồ côi cha mẹ từ
                 không biết nói nhiều thì cứ kể chuyện Avâu và cây                                    thuở bé, tôi thèm khát mẹ cha và lúc này tôi đã được
                 Ty O kia cho Avoóc Hồ nghe là đủ, vì đó là tấm                                       đền bù gấp bội. Thế rồi anh em trong đoàn đã vây
                 lòng của người Pa-co chúng ta đối với Avoóc Hồ”.                                     quanh lại Avoóc Hồ từ lúc nào, sáu Bác cháu kết lại
                    Xe dừng lại trước cổng Phủ Chủ tịch. Xuống xe,                                    với nhau thành một khối. Gương mặt ai cũng đầm
                 chân dẫm nhẹ trên những lớp sỏi nhỏ nơi sân nhà                                      đìa nước mắt vì mừng, vui xen lẫn xúc động.
                 Avoóc Hồ, lòng tôi hồi hộp, trống ngực  đánh rộn                                       Avoóc Hồ nhìn chúng tôi âu yếm nói:
                 lên; không khí thoang thoảng một mùi hoa rừng gì                                       - Bác mong các cháu và nhớ  đồng bào miền
                 đó rất thân quen, tôi  đưa mắt nhìn những hàng                                       Nam lắm! Kìa, sao các cháu lại khóc? Bác cháu ta
                 cây xanh tốt rợp bóng mát thì ôi chao hoa rừng                                       gặp nhau thì phải vui chứ!
                 Trường Sơn cũng về đây nở bên Người. Hỏi ra, tôi                                       Những lời muôn  vàn tình  thương yêu  ấy của
                 được biết các chiến sĩ “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu                                     Avoóc Hồ càng làm chúng tôi xúc  động, nghẹn
                 nước”  đã  đem những hương rừng, hương núi về                                        ngào hơn...
                 đây kính dâng Người. Trời ơi! Cả ngôi nhà Avoóc                                        Avoóc Hồ dẫn chúng tôi đi dạo chơi trong vườn
                 Hồ ở và làm việc nữa, tôi cũng thấy gần gũi quen                                     hoa. Bác cháu tay nắm tay, vai kề vai thành hàng
                 thuộc lạ thường. Giữa Thủ  đô mà tôi cảm nhận                                        ngang vừa đi vừa trò chuyện và chụp ảnh. O Mười
                 mình như đang ở Trường Sơn. Đặc biệt, Avoóc Hồ                                       Lý và tôi hạnh phúc nhất vì được Avoóc Hồ khoác
                 cũng ở nhà sàn như bao người thường.                                                 vai, đứa bám riết bên trái, đứa bám riết bên phải.
                    - Bác! - Tiếng o Mười Lý và mọi người reo lên                                     Đi dạo chơi được một lúc, Avoóc Hồ bảo: “Bây giờ
                 khi nhìn thấy Avoóc Hồ từ trong nhà bước ra.                                         Bác cháu ta ngồi  đây chơi, các  cháu  ăn kẹo  đi!”
                    Mọi người chạy ra đón Avoóc Hồ, riêng o Mười                                      Khi chúng  tôi ngồi vào hai chiếc ghế dài  chung
                 Lý và tôi vì quá xúc động nên chỉ đứng lặng người,                                   quanh chiếc bàn bày kẹo và hoa quả, Avoóc Hồ
                 nước mắt cứ trào ra. Thấy vậy anh em trong đoàn                                      cùng ngồi với chúng  tôi. Giữa một vị lãnh tụ và
                 ráng  kìm tình cảm của mình níu  chúng  tôi  theo                                    chúng tôi không có một khoảng cách nào. Avoóc
                 và nhường bước cho chúng tôi vượt lên  đến sát                                       Hồ quay sang o Mười Lý hỏi:


                                                                 107                                  108
   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114