Page 122 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 122
quả cam và bảo: “Đồng chí cầm lấy!”. Cử chỉ thân Trong những năm hoạt động ở Việt Nam, tôi
mật của Người làm tôi bớt lúng túng. Ngay từ giây biết Bác Hồ là người kịch liệt chống bệnh quan
phút đầu, Người nói chuyện với tôi rất thoải mái liêu, hách dịch, kiêu ngạo của cán bộ. Có lần
như người cha với đứa con ở xa về. Người nói với chúng tôi:
Bác pha nước, mời tôi uống và rút ra một bao - Cách mạng không thể là sự nghiệp của riêng
thuốc lá bảo tôi hút. Bác hút khá nhiều. Tôi lặng một cá nhân nào. Cách mạng cần có nhiều người,
lẽ nhìn quanh gian phòng của Người. Bàn làm cần có toàn dân tham gia. Bởi vậy, chúng ta cần có
việc, mà cũng là bàn tiếp khách của Người, được rất nhiều cán bộ tuyên truyền, cổ động, giáo dục.
kết lại bằng mấy vạt tre to. Trên bàn có một chiếc Những cán bộ đó phải tốt, chân thành và cởi mở...
máy chữ nhỏ đã cũ, một ít giấy, một cái ống tre Chúng ta phải gương mẫu trong mọi trường hợp,
đựng một vài chiếc bút thường và bút chì. Ngay cả phải sẵn sàng đón nhận bất cứ thử thách và hy
chiếc giường nằm của Người cũng làm bằng tre. sinh nào về phần mình. Chúng ta phải làm cách
Lúc tiếp tôi, Người mặc bộ quần áo nâu, trên cổ mạng với tất cả nghị lực, ý chí và tâm hồn mình...
quàng một chiếc khăn sợi đã cũ. Tôi hết sức xúc Những lời Người dạy, cho đến nay và mãi mãi về
động và cũng có phần lo ngại nữa, bởi vì, giữa cái sau, vẫn là kim chỉ nam đối với mọi hoạt động của
rét Việt Bắc này, Người cũng chỉ ăn mặc, sinh tôi. Tôi đã trở về Tổ quốc tôi từ ngót 10 năm nay.
hoạt đơn sơ như vậy thôi... Tuy sống trong một điều kiện khác hẳn, và mặc dù
Trong bầu không khí đầm ấm, Người hỏi thăm tuổi đã cao nhưng tôi vẫn cố gắng làm bất cứ việc
tôi về công việc, sức khỏe gia đình. gì miễn là có ích cho xã hội. Mãi mãi, tôi không bao
Đúng ba năm sau, tôi được đi dự Đại hội đại giờ quên được chặng đường gian lao và vinh dự mà
biểu lần thứ II của Đảng với tư cách là khách mời. mình đã trải qua một phần tư thế kỷ ở Việt Nam
Từ cơ quan, chúng tôi đi ngựa đến địa điểm của và luôn luôn tự cổ vũ mình bằng câu hỏi ân cần
Đại hội. Địa điểm nằm cách Hà Nội chừng 100 km năm xưa của Bác Hồ kính mến: “Cơm có ngon
theo đường chim bay. Khu vực Đại hội được bảo vệ không đồng chí?”.
cẩn mật, có cả một đơn vị pháo cảnh giới.
Trong những ngày dự Đại hội, tôi và những đồng Tháng 3/1977
chí nước ngoài được ăn cơm cùng mâm với Bác. Độ
này, Bác đỡ gầy hơn. Theo phong tục Việt Nam, Trần Đương ghi, in trong Những trái tim đồng chí,
Người nâng các đĩa thức ăn, sẻ cho từng người một. Nxb. Tác phẩm mới, Hà Nội, 1963, tr.87.
119 120