Page 103 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 103

Rời  Điềm Mặc ngày  11 tháng 10 năm 1947,                                        việc đó, Người nói rằng: "Chính phủ và nhân dân
                 Bác  đến làng Vang (Võ Nhai, Thái Nguyên) vào                                        ta rất mong Cố vấn Vĩnh Thụy không có những
                 ngày 15 tháng 10. Ngay sau khi  đến nơi  ở mới,                                      hành động trái ngược với những lời Cố vấn đã thề
                 ngày 17 tháng 10, Bác ký Sắc lệnh số 263/SL-M                                        trước Tổ quốc và trước đồng bào, trái với nguyện

                 cử  đồng chí Phạm Văn  Đồng làm  đặc phái viên                                       vọng của dân tộc. Dù sao vận mệnh của dân tộc sẽ
                 của Chính phủ tại Nam Trung Bộ. Ngày 9 tháng 11                                      không vì một người, hoặc một nhóm  người mà
                 năm 1947, Người chủ trì họp Hội đồng Chính phủ.                                      thay đổi". Cũng trong ngày 8 tháng 12, Người viết
                 Các đại biểu nghe báo cáo về tình hình thế giới,                                     thư gửi Giám mục Lê Hữu Từ nhân dịp lễ Thiên
                 tình hình nước Pháp, tình hình sau cuộc tấn công                                     Chúa giáng sinh. Người chúc Giám mục mọi sự
                 của thực dân Pháp lên Việt Bắc và bàn  về kế                                         tốt lành để lãnh đạo đồng bào Công giáo tham gia
                 hoạch công tác quân sự, tài chính... Tuy công việc                                   kháng chiến và nhờ chuyển lời chúc phúc của
                 của kháng chiến bề bộn, nhưng nghe tin xã Duyên                                      Người tới toàn thể đồng bào Công giáo.
                 Trang (Tiên Hưng, Thái Bình) có thành tích diệt                                          Chính phủ Cao  Miên giải phóng,  ba nước
                 dốt, người dân từ 8 tuổi trở lên đều thoát nạn mù                                    Đông Dương thành lập Ủy ban giải phóng Việt -
                 chữ, ngày 13 tháng 11 năm 1947 Người  đã viết                                        Miên - Lào với mục  đích theo  đuổi  đến cùng
                 thư khen ngợi. Người căn dặn: "... học hành là vô                                    cuộc chiến đấu chung chống đế quốc và thực dân
                 cùng. Học càng nhiều biết càng nhiều càng tốt...                                     Pháp, Người đã viết thư hoan nghênh. Bức thư

                 Đồng thời cố gắng tăng gia sản xuất  ủng hộ                                          có  đoạn: "Tôi xin  chắc rằng các dân tộc ta,  đã
                 kháng chiến".                                                                        sẵn có một tinh thần đấu tranh cao, lại gắng đi
                     Ngày 20 tháng 11 năm 1947, Bác chuyển đến                                        tới một sự cộng tác chặt chẽ, thì thắng lợi thế
                 ở và làm việc tại Khuôn Tát,  Định Hóa, Thái                                         nào cũng về ta, và chúng ta nhất định sẽ giành
                 Nguyên. Chỉ 9 ngày sau  đó, Bác lại chuyển  đến                                      được độc lập".
                 chỗ ở mới Khuôn Đào (xã Trung Yên, Sơn Dương,                                            Ngày 10 tháng 12 năm 1947, Bác chuyển đến
                 Tuyên Quang). Từ ngày 4 tháng 12 năm 1947 đến                                        Bản Ca (Bình Trung, Chợ Đồn, Bắc Kạn). Mỗi lần
                 ngày 7 tháng 12 năm 1947, Bác chuyển đến ở và                                        chuyển chỗ ở mới là một lần vất vả vì phải trèo
                 làm việc tại Khuổi Tẩu (xã Hùng Lợi, Yên Sơn,                                        đèo, lội suối, xuyên rừng để bảo đảm bí mật. Thấy
                 Tuyên Quang). Trong thời gian này, Cao ủy Pháp                                       Bác vất vả nhiều, anh em chúng tôi ai cũng lo

                 Bolae đã có cuộc gặp gỡ với Vĩnh Thụy. Trước sự                                      lắng. Nhưng Bác thì rất vui. Vừa đi, Bác vừa kể


                                                                 101                                    102
   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108