Page 27 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 27
nắm lại và làm như đang bẻ những vật gì rất
cứng rắn ‐ những người cách mạng Việt Nam.
Bác cứ giữ thái độ ung dung, cứ mỉm cười,
để mặc y nói.
Cái mỉm cười trước những lời đe dọa làm
cho thượng thư thuộc địa càng bực, càng sợ.
Khi ông ta tạm dứt lời, Bác hỏi: “Ngài nói
xong rồi chứ?”.
Là một nhà chính trị cáo già, ông ta đổi
giọng và nói một cách ôn tồn:
“Tôi rất thích những thanh niên có chí khí
như ông. Có chí khí là tốt, nhưng còn phải
“thức thời” mới ngoan. Ồ này! khi nào ông có
cần gì tôi luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ ông. Từ
nay, chúng ta đã quen biết nhau, ông không
nên khách sáo...”.
Bác nói: “Cảm ơn ngài! Cái mà tôi cần nhất
trên đời là: Đồng bào tôi được tự do, Tổ quốc tôi
được độc lập... Kính ngài ở lại, tôi xin phép về”.
25