Page 56 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 56
dương, của “quân đội đại Pháp” đều biến mất
hết. Trước kia, chúng ngang tàng dữ tợn bao
nhiêu, thì bây giờ chúng càng mếu máo tiều
tụy bấy nhiêu, chúng đã trở nên một đàn
người chẳng nên người, ngợm không ra
ngợm.
Trong đám chúng có một tên ở trần, áo lót
cũng không có. Hoàng hôn ở vùng rừng thì
trời bắt đầu rét, nó chạy co ro. Chạnh lòng
thương hại, Bác cởi vất cho nó một cái áo. Nó
chắp tay vái và miệng lẩm bẩm: “Cảm ơn
Ngài! Cảm ơn Ngài!”. Bác bảo nó: “Thôi, đi
đi!”.
Anh em bộ đội cho biết rằng: bọn tù binh
Pháp sợ hãi ghê lắm. Chúng sợ chết. Theo
chính sách của Đảng và Chính phủ, ta đối đãi
tù binh một cách nhân đạo. Nhưng ta cho
chúng ăn uống khá, thì chúng sợ rằng “Việt
Minh nuôi cho béo, rồi mới giết”. Sau khi giải
54