Page 827 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 827
Phần thứ ba: SÁNG NGỜI TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC CÁCH MẠNG
dặn Đại tướng rằng: “Trận này quan trọng, phải đánh cho thắng. Chắc thắng
mới đánh, không chắc thắng không đánh”. Quán triệt tư tưởng của Người,
Đại tướng đã có một quyết định “khó khăn nhất trong cuộc đời cầm quân”,
nhưng đó là một “quyết định lịch sử” là thay đổi từ phương châm “đánh
nhanh, thắng nhanh” sang “đánh chắc, tiến chắc”. Để có được quyết định ấy,
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã phải trải qua 11 ngày đêm “mất ăn, mất ngủ”
và 1 đêm thức trắng; trải qua một “cuộc sát hạch” trên cơ sở phân tích đánh
giá tình hình, lập luận một cách khoa học đủ sức thuyết phục Đoàn Cố vấn,
tập thể Đảng ủy và Bộ Chỉ huy Mặt trận, để nhận được sự đồng thuận. Đó là
một quyết định, không chỉ để bảo đảm sự “chắc thắng” mà còn là một quyết
định thể hiện trách nhiệm trước sinh mạng của bộ đội và nhân dân. Theo Đại
tướng, làm cách mạng là hướng tới giải phóng con người khỏi mọi khổ đau, áp
bức, là đem lại tự do, ấm no, hạnh phúc cho con người; thành bại của cách
mạng nói chung, của mỗi trận đánh nói riêng cũng chính bởi nhân tố con
người. Vì vậy, Đại tướng luôn đau với nỗi đau của mỗi thương binh, bệnh
binh, gia đình liệt sĩ và bất cứ ở đâu, quyết định nào của Đại tướng cũng đều
nghĩ, làm thế nào để có được phương pháp, hình thức đấu tranh cách mạng,
tác chiến khoa học, phù hợp để phát huy tối đa sức mạnh nhân tố con người,
giành được thắng lợi to lớn nhất, nhưng hạn chế đến mức thấp nhất những
tổn thất về nhân lực, vật lực của cách mạng, của cán bộ, chiến sĩ. Đó chính là
thể hiện tinh thần và hành động “Dĩ công vi thượng”.
Nhà báo Neil Sheehan của The New York Times đã ghi lại lời của Đại
tướng Võ Nguyên Giáp: “Chúng tôi đang tiến hành cuộc chiến tranh nhân
dân, à la manière vietnamienne (theo kiểu Việt Nam) - một cuộc chiến tranh
toàn diện, tổng lực, trong đó mỗi người đàn ông, mỗi người phụ nữ, mỗi đơn
vị, dù lớn hay nhỏ, đều được duy trì từ toàn dân đã được động viên. Cho nên,
những vũ khí tinh vi của người Mỹ, những thiết bị điện tử và những thứ đại
loại như vậy đều vô dụng. Cho dù có sức mạnh quân sự, người Mỹ đã tính
toán sai những hạn chế trong sức mạnh của mình. Trong chiến tranh chỉ có
hai yếu tố - con người và vũ khí. Dù vậy, cuối cùng con người vẫn là nhân tố
quyết định. Con người! Con người!”. Câu trả lời này đã nhắc nhở chúng ta
rằng, trong bất cứ hoàn cảnh nào, niềm tin vào con người, phát huy sức
mạnh con người, sức mạnh tổng hợp, toàn diện của dân tộc thì chúng ta nhất
định thắng và thắng lợi to lớn, toàn diện, triệt để nhất, và hạn chế thấp nhất
825