Page 12 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 12
phía anh em công nhân, rồi nói với đồng chí thư ký công
đoàn nhà máy:
- Các chú là người phụ trách, các chú cần phải để ý
đến nơi ăn, chốn ở của công nhân hơn nữa. Không phải
TẤM VÁN LÁT ĐƯỜNG bắc ván chỉ cốt để Bác đi, mà phải làm sao đường sá được
sạch sẽ, để khi anh chị em công nhân đi làm về khỏi phải
đi vào chỗ lầy lội, bẩn thỉu...
Hôm ấy, một buổi chiều cuối hè năm 1958, sau cơn
mưa giông ngày hôm trước, trời vén mây cao tít, để lộ ra
từng khoảng trời xanh biếc, đôi lúc có những lớp mây
TÔI HỌC ĐƯỢC RẤT NHIỀU TỪ NHỮNG
trắng bạc bập bềnh đuổi nhau. Đó là một buổi chiều đẹp
THÁNG NGÀY BẢO VỆ BÁC
trời, mát mẻ.
Lúc bấy giờ, khu tập thể của Nhà máy Cơ khí Hà Nội
Đến năm 1960, tôi (Phan Văn Xoàn) được trực tiếp
còn nghèo, chưa có nhà ba tầng, đường chưa lát đá như
bảo vệ Bác Hồ thay cho đồng chí bảo vệ đi học một thời
bây giờ. Trận mưa còn để lại những vũng lầy lội. Một
gian... Là cảnh vệ trực tiếp bảo vệ Bác, chúng tôi không
chiếc ôtô màu xám nhạt đi rất êm, nhẹ, dừng lại bên hàng
dám lơ là dù chỉ một phút. Dù vậy cũng không thể tránh
rào nứa cạnh chiếc quán lá bán quà sáng cho công nhân.
hết những thiếu sót nhỏ. Bác biết, không trách mắng bao
Bác đến! Lúc đó nhiều anh chị em công nhân trông thấy
giờ, chỉ góp ý, phê bình nhẹ nhàng nhưng thấu đáo. Có
Bác reo ầm lên, đổ xô cả lại. Vẫn mặc bộ kaki bạc màu,
lần, chúng tôi đưa Bác đi thực tế. Đi bộ, tắt rừng, vượt
đôi dép cao su đen, quai to bản, đế mỏng, Bác nhanh nhẹn
đồi. Đi một lát, phát hiện ra lạc đường, anh em cảnh vệ
bước vào khu tập thể. Anh chị em công nhân đi theo Bác toát mồ hôi. Bác biết nên hỏi: “Các chú nhầm đường
rất đông, trong đó có một số đồng chí lãnh đạo nhà máy. phải không?”. Chúng tôi đành thú thật: “Dạ, chúng cháu
Khi sắp đến một vũng nước ngay giữa lối đi, đồng chí thư thấy hơi lạ”. Vừa trả lời, tim vừa đập thình thịch. Bác
ký công đoàn nhà máy vội vàng đi lấy một tấm ván kê vào khoát tay: “Thôi được, cũng mệt rồi, Bác nghỉ chút. Các
chỗ lội để Bác bước lên thềm hội trường. Bác xua tay, vén chú xem lại thử”. Nghe Bác nói vậy chúng tôi thở phào.
quần và cứ thế lội xuống nước cùng anh chị em công Thái độ bình thản và gần gũi của Bác khiến chúng tôi
nhân bước lên thềm nhà. Sau đó, Bác dừng lại, quay về yên tâm trở lại.
9 10