Page 265 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 265

Thường vụ đã quyết định ngày ra mắt của Chính phủ                                cậy vào cuộc đấu tranh, vào lực lượng của bản thân dân
             lâm thời cũng là ngày nước Việt Nam chính thức công bố                               tộc mình.
             giành quyền độc lập và thiết lập chính thể dân chủ cộng                                  Giờ phút này, Người đang thay mặt cho cả dân tộc, hái
             hòa.  Ngoài  đường  lối,  chính  sách  của  Chính  phủ,  phải                        quả của hơn tám mươi năm đấu tranh.
             chuẩn bị cả những lời thề để đưa ra trước nhân dân. Bác                                  Bữa  đó,  chúng  tôi  đã nhìn  thấy  rõ  niềm  vui rạng  rỡ
             và Thường vụ trao đổi về một việc hệ trọng cần bắt tay vào                           trên khuôn mặt còn võ vàng của Người.
             làm ngay: thảo bản Tuyên ngôn độc lập.
                 Trong căn buồng nhỏ thiếu ánh sáng của ngôi nhà sâu
             thẳm,  nằm  giữa  một  trong  ba  mươi  sáu  phố  phường  cổ
             kính của Hà Nội, Bác ngồi làm việc, khi thì viết, khi thì
             đánh máy.
                 Những người giúp việc trong gia đình không biết ông
             cụ có cặp mắt sáng, chiếc áo nâu bạc thường để hở khuy
             ngực, hay hút thuốc lá, ngồi cặm cụi đó làm gì. Mỗi lần

             họ tới hỏi cụ có cần gì, cụ quay lại mỉm cười, chuyện trò
             đôi câu. Lần nào cụ cũng nói không có gì cần phải giúp
             đỡ.  Họ  không  biết  là  mình  đang  chứng  kiến  những  giờ
             phút lịch sử.
                 Một buổi sáng, Bác và anh Nhân gọi anh em chúng tôi
             tới. Bản Tuyên ngôn lịch sử đã thảo xong, Bác mang đọc
             để thông qua tập thể. Như lời Bác nói lại sau này, đó là
             những giờ phút sảng khoái nhất của Người.
                 Hai mươi sáu năm trước, Bác đã tới Hội nghị hòa bình
             Vécxây, nêu lên những yêu cầu cấp thiết về dân sinh, dân
             chủ cho những người dân thuộc địa. Cả những yêu cầu tối
             thiểu  đó  cũng  không  được  bọn  đế  quốc  mảy  may  chấp
             nhận. Người đã thấy rõ một sự thật là không thể trông chờ
             ở lòng bác ái của các nhà tư bản. Người biết chỉ còn trông


                                                                     263                          264
   260   261   262   263   264   265   266   267   268   269   270