Page 355 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 355

sang  màu  xám.  Chúng  bắt  đầu  nhận  ra  thế  nào  là  sức                        những chặng đường xa. Nghĩ đến đồng bào, chiến sĩ đang
             mạnh của cả một dân tộc vùng lên chiến đấu cho sự sống                               lao vào cuộc chiến đấu quyết liệt với kẻ thù phía trước, mà
             còn của đất nước.                                                                    lòng rộn ràng.
                 Kẻ  địch  đã  nhìn  thấy  nguy  cơ  của  một  cuộc  chiến                            Dọc  đường,  gặp  nhiều  đoàn  quân  Nam  tiến.  Những
             tranh  kéo  dài.  Chúng  đang  xin  gấp  viện  binh  từ  Pháp                        người con của miền Bắc, miền Trung vẫn tiếp tục ra đi.
             sang. Từ đầu năm 1946, địch liên tiếp mở những cuộc càn                              Cán  bộ,  chiến  sĩ  nhiều  lứa  tuổi  khác  nhau. Hầu  hết  các
             quét dữ dội vào vùng cơ sở của ta tại Nam Bộ. Chúng đang                             chiến sĩ mặt trẻ măng. Với số đông, đây là lần đầu đi chiến
             dồn sức để lấn chiếm thêm một số tỉnh ở Nam Trung Bộ,                                đấu. Và chắc đây cũng là lần đầu, nhiều người được đi tới
             chuẩn bị thực hiện những âm mưu mới.                                                 những  miền  xa  xôi  của  đất  nước.  Những  giờ  phút  quan
                 Tôi rời Hà Nội ngày 18-1, một buổi chiều có nắng ấm.                             trọng này đối với cuộc đời của mỗi con người, chắc chắn sẽ
             Trước khi chúng tôi lên đường, một lần nữa, Bác dặn nhớ                              trở thành những kỷ niệm không bao giờ phai nhạt. Trên

             chuyển lời thăm của Bác tới đồng bào chiến sĩ, cán bộ, hẹn                           đường tới các sân ga, các chiến sĩ, súng đạn, hành lý trĩu
             khi có dịp, Bác sẽ vào thăm. Bác dặn phải cảnh giác và giữ                           nặng trên vai, vừa đi vừa hát. Những đoàn tàu tốc hành
             bí  mật.  Đó  cũng  là  điều  Bác  thường  nhắc  nhở  chúng  tôi                     chở đầy bộ đội, ầm ầm chạy về phía nam, mang theo tiếng
             trước mỗi lần đi công tác.                                                           hát, tiếng cười và những bàn tay vẫy gọi. Những ngày vui
                 Ra  khỏi  Hà  Nội,  đã  thấy  không  khí  đổi  khác.  Vắng                       ra trận đang sống lại trong đời sống của dân tộc. Nhiều
             bóng lưỡi lê của quân Tưởng, đất nước hiện ra trong lành,                            lần, tôi dừng xe lại dọc đường, nói chuyện với anh em các
             rạng rỡ, chan hòa ánh sáng độc lập, tự do. Biểu ngữ, khẩu                            đoàn quân Nam tiến.
             hiệu  “Ủng  hộ  cuộc  kháng  chiến  anh  dũng  của  đồng  bào                            Hôm sau, tới Nghệ An, sông Lam, núi Hồng Lĩnh đẹp
             Nam Bộ” xuất hiện khắp nơi. Mặc dầu không phải ngày                                  như tranh. Khắp thành phố Vinh, đâu đâu cũng thấy tập
             hội,  nhưng  các  làng  xóm,  phố  xá,  trên  cả  những  cánh                        quân sự, múa đại đao, ném lựu đạn, bắn súng, già, trẻ, gái,
             đồng, đâu đâu cũng thấy cờ đỏ sao vàng. Ở mỗi ngã ba, thị                            trai, súng gỗ trên vai,  sắp hàng đi đều “một hai”. Phải
             trấn dọc đường đều có trạm gác của dân quân.                                         chăng  đây  là  những  người  xích  vệ  mười  lăm  năm  trước,

                 Lâu ngày lại mới có dịp trở về phần đất ở phía nam                               hôm nay, đang đứng chung hàng với con em mình.
             của Tổ quốc. Chuyến đi này khác với những chuyến vào                                     Các đồng chí ở Nghệ An đều hỏi thăm bao giờ Bác vào.
             Nam  trước  đây,  hồi  còn  hoạt  động  bí  mật.  Cùng  với  cả                          Bác  có  một  tình  cảm  rất  sâu  sắc  đối  với  quê  hương.
             nước, miền Nam đã đổi mới và đang chiến đấu. Xe phóng                                Người yêu từ chiếc quạt lá tro đến hàng rào bông bụt của
             nhanh, trên quốc lộ số 1. Mùi xăng, tiếng còi xe gợi nhớ                             quê nhà. Chúng ta có thể thấy được tình yêu đó, qua lần Bác

                                                                     353                          354
   350   351   352   353   354   355   356   357   358   359   360