Page 134 - 9786045790076
P. 134
Chương V: ĐỐI ĐẦU THỬ THÁCH QUYẾT KHÔNG BỎ CUỘC
Họa sĩ Antonio mỉm cười nói: “Được, ta đồng ý”.
Đối với ông, một tay thợ có thể trở thành một
họa sĩ như ông trong vòng 10 năm chắc chắn là
không thể. Cho nên, ông không hề để tâm đến lời
hứa của mình, không lâu sau đó đã quên sạch.
Từ đó, Solari vừa làm việc mưu sinh vừa lao
vào học hội họa. Để khích lệ bản thân, mỗi buổi
sáng sau khi thức dậy việc đầu tiên là Solari nói
thật to với chính mình: “Tôi nhất định sẽ trở thành
một họa sĩ tài ba như họa sĩ Antonio, tôi nhất định
sẽ lấy được cô con gái xinh đẹp của ông ấy”.
Để thực hiện ước mơ, Solari đã đặt hết niềm
tin và tâm huyết của mình vào trong công việc và
học tập mỗi ngày. Trong 10 năm ấy, không ai biết
Solari đã phải chịu bao nhiêu gian khổ, phải trải
qua bao nhiêu thử thách, theo học bao nhiêu họa
sĩ. Nhưng dù là đi đến đâu thì mỗi buổi sáng Solari
đều tự động viên bản thân như thế...
Thời gian 10 năm chớp mắt đã qua đi, một lần
tình cờ Solari được giới thiệu vào trong cung điện
để sáng tác, đó là vinh dự vô cùng lớn thời bấy giờ.
Nhưng Solari vẫn không quên đi lý tưởng đầu tiên
của mình, vẫn hằng ngày tự cổ vũ: “Tôi nhất định
sẽ trở thành một họa sĩ tài ba như họa sĩ Antonio”.
Chị nhà vua là một người rất tốt bụng, khi
nghe được câu chuyện của Solari liền hỏi: “Tại sao
ngươi cứ nói câu này mãi vậy? Ngươi cũng đã là
một họa sĩ rất tuyệt vời rồi! Tại sao phải giống như
Antonio?”.
131