Page 193 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 193

Phần I: MỘT NHÂN CÁCH LỚN                                       191


                                Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết kể: Cuối năm 2009, tôi nhận
                           được thiệp báo hỷ của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng (khi ấy là
                           Chủ tịch Quốc hội). Do không để ý đó là thiệp báo hỷ, mở ra thấy
                           đã qua ngày cưới của con trai ông, mà tự nghĩ mình không phải là
                           người xa lạ gì với Chủ tịch vì làm việc trong Tổ biên tập Văn kiện
                           Đại hội Đảng XI, gặp ông hằng tuần, tôi thấy rất áy náy. Tôi gọi
                           điện hỏi thư ký của Chủ tịch tại sao thiệp mời gửi muộn thế. Anh

                           ấy cười: “Đó là thiệp báo hỷ. Anh Trọng dặn tôi sau lễ cưới mới
                           gửi thiệp báo hỷ, và cũng chỉ gửi cho một số anh em”.
                                Không chỉ vậy, anh Nguyễn Phú Trọng còn rất coi trọng
                           bạn bè, nhất là bạn bè đã từng học cùng phổ thông, đại học. Khi
                           biết tin bố, mẹ, vợ hoặc chồng của các bạn qua đời hoặc khi các
                           con của các bạn lấy vợ, gả chồng, anh Trọng đều đến tận nhà
                           chia buồn hoặc chung vui với bạn bè. Anh Trọng là thế, bao giờ

                           cũng tử tế với mọi người. Có lần anh nói trong cuộc gặp bạn bè
                           cùng lớp sau khi anh đã giữ chức Tổng Bí thư của Đảng: “Xin
                           cho em, cho tôi được để mọi chức tước ngoài căn phòng này.
                           Em đến đây mãi mãi là học trò của các thày, các cô ngày nào.
                           Tôi đến đây mãi mãi là bạn học cùng lớp của các bạn. Có nhiều
                           bạn trong lớp chúng ta giỏi hơn tôi nhưng cuộc sống không gặp
                           may mắn. Còn tôi gặp may mắn hơn các bạn. Chức tước như
                           phù vân, còn lại mãi với nhau là tình thày trò, bè bạn. Mong
                           chúng ta luôn giữ được điều đó!...”.

                                Có thể nói, tôi  đặt niềm tin sâu sắc vào anh - một con
                           người kiên trung, anh chính là “hào kiệt” trong thời kỳ hiện
                           nay, như Nguyễn Trãi đã từng nói:
                                         Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau
                                         Song hào kiệt đời nào cũng có.
                                Mong anh sức khỏe và tiếp tục chèo lái con thuyền  đất
                           nước vững bước phát triển.



                                                                             LÊ DUNG ANH
   188   189   190   191   192   193   194   195   196   197   198