Page 209 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 209
lượng để duy trì và củng cố thế phòng ngự của chúng. Nhưng
nếu quân Mỹ lên đến 60-70 vạn, quân ngụy vẫn được giữ vững,
thì địch có thể chuyển sang phản công toàn diện trong thời kỳ
đầu. Khi đó, phương hướng bố trí lực lượng của địch có thể khác
với hiện tại.
Căn cứ nhận định trên đây, quán triệt tinh thần Nghị quyết
Trung ương 12 và Nghị quyết Bộ Chính trị tháng 1/1967, Quân
ủy Trung ương xác định: Hướng tiến công chiến lược của ta có
khả năng buộc địch phải chuyển vào thế phòng ngự trên một
vòng cung từ đường 9 - Trị - Thiên - Quảng Đà - đường số 1 lên
Tây Nguyên vào đến Đông Nam Bộ (gồm cả Sài Gòn - Chợ Lớn).
Hướng bao vây chiến lược là vùng đồng bằng đông dân Nam Bộ,
Khu 5. Do đó, ba chiến trường quyết định là Khu 7, Sài Gòn -
Chợ Lớn; đường 9 qua Quảng Trị đến Quảng Đà; Khu 5 từ
Quảng Nam đến Bình Định lên Tây Nguyên. Ba chiến trường
phối hợp là đồng bằng Nam Bộ, đồng bằng Khu 5 và phân khu
Nam của Khu 5, miền Bắc.
Sau khi nêu lên phương hướng tác chiến, nhiệm vụ và bố trí
lực lượng của ta, xác định các đối tượng tác chiến trên các chiến
trường nói trên, Quân ủy Trung ương đề ra các nhiệm vụ chủ
yếu phải thực hiện đến đông xuân 1967-1968. Đề án của Quân
ủy Trung ương dự tính ta tiêu diệt khoảng 30 vạn quân Mỹ,
tiêu diệt và làm tan rã hầu hết dân vệ bảo an, diệt nhiều tiểu
đoàn, đánh quỵ nhiều sư đoàn ngụy, tiêu diệt hoặc làm tê liệt
sức chiến đấu và sức cơ động của sư đoàn dù và thủy quân lục
chiến ngụy. Đi đôi với tiêu diệt sinh lực địch, ta hạn chế nguồn
bắt lính bổ sung của chúng tới mức thấp nhất. Trên cơ sở tiêu
hao, tiêu diệt sinh lực, phương tiện chiến tranh của Mỹ - ngụy,
ta dồn quân Mỹ vào thế bị động hơn nữa, buộc chúng phải
chuyển dần vào thế phòng ngự trên toàn chiến trường, ta chiếm
207