Page 135 - 9786045773079
P. 135

Trẻ em như búp trên cành
                         Biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan.
                     Thương yêu và chăm sóc những mầm non đất
                 nước là tình cảm và là điều khát khao trong suốt
                 cuộc đời hoạt động của Bác.

                                                                                                             BỐ L  TÙNG, CON L  BÁCH


                                                                                                      B
                                                                                                           ác sĩ Tôn Thất Tùng là một nhà khoa học tài
                                                                                                           năng, trưởng thành từ cách mạng. Khi người
                                                                                                      thầy thuốc họ Tôn sinh con trai, muốn được Bác
                                                                                                      Hồ đặt tên. Bác suy nghĩ một thoáng rồi bảo với
                                                                                                      ý: Bố là Tùng thì cô chú nên lấy tên của con mình
                                                                                                      là Bách.
                                                                                                         Bách là một cách  đọc khác đi của chữ Bá.  Vì

                                                                                                      thuộc họ nhà cây nên chữ Bá này có bộ Mộc đứng ở
                                                                                                      bên trái. Trong chữ Hán, khi phân biệt về loại cây
                                                                                                      thì người ta đọc tùng bách; khi nói về khí tiết con
                                                                                                      người thì người ta nói là tùng bá. Tùng và bá đều
                                                                                                      là những loại cây luôn luôn có tán lá xanh tươi, chịu
                                                                                                      được hạn hán cũng như sương tuyết. Sách xưa có
                                                                                                      chữ Tùng bá hậu điêu, có nghĩa rằng: cây tùng và
                                                                                                      cây bá không rụng lá, chỉ người quân tử không đổi
                                                                                                      thay khí tiết. Cho nên trong câu đối của Hội Văn
                                                                                                      thân Nghệ - Tĩnh điếu cụ Phan Đình Phùng (1895)
                                                                                                      có chữ Xung hàn mạc niệm bá tùng điêu, nghĩa là
                                                                                                      gặp lúc băng tuyết, cây tùng, cây bá cũng không hề

                                                                                                      nghĩ là mình sẽ bị lụi tàn.

                                                                 133                                  134
   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140