Page 152 - 9786045773079
P. 152

Em bé thoáng một chút ngơ ngác rồi cặp mắt
 sáng thêm. Em nhìn đoá hoa thắm tươi, đang chúm
 chím mà cười.  Đoạn, em  lại ngước mắt lên  nhìn
 Bác, sung sướng, tỏ ý biết ơn.

 Sau đó, Bác nhẹ nhàng và thân mật nói với   PHẢI CHĂM SÓC SỨC KHỎE CHO CẢ
 cô giáo:                NGƯỜI GI  V  CÁC EM NHỎ
 - Cô rất thương trẻ, coi các cháu như con nên đã
 ẵm bế khi bé bị vấp ngã. Thế là tốt lắm. Nhưng ta

 chỉ nên mách bảo với các cháu những gì chắc chắn   H ơn nửa thế kỷ xa cách, năm 1957 Bác mới
 là có để xây dựng ở các cháu niềm tin và lòng tôn   về thăm quê lần đầu. Và thực ra, đó cũng là
 trọng sự thật.    một sự kết hợp trong dịp Người vào công tác ở các
 Cô giáo cười bẽn lẽn. Tự nhận ra không chỉ các   tỉnh phía Bắc khu Bốn. Riêng tỉnh Thanh Hóa thì
 em ở đây mà mình cũng rất sung sướng vì được gặp   đã được Bác vào thăm lần đầu từ hồi kháng chiến.
 Bác Hồ và được Người dạy bảo những điều thật cụ   Vào sáng ngày 16/6/1957, đúng vào chủ nhật,
 thể, quý giá.   sau khi đã làm xong việc ở các tỉnh Thanh - Nghệ -
                 Tĩnh, Bác mới ghé về làng Sen. Rồi từ đó, Bác ra

                 thẳng sân bay Vinh  để vào  Đồng Hới thăm tỉnh
                 Quảng Bình, kết thúc chuyến đi công cán Bắc miền
                 Trung của vị Chủ tịch nước lúc bấy giờ.
                     Trong buổi đầu gặp bà con dân làng dịp ấy,
                 Bác nói:
                     - Tôi xa quê hương, xa các cụ, các cô bác, các chú
                 như vậy là đã năm mươi hai năm. Hôm nay tôi có
                 mang về vài gói kẹo và mấy gói trà. Xin các cụ và
                 đồng bào thông cảm cho rằng, của ít nhưng lòng

                 nhiều. Kẹo thì xin dành cho các cháu nhỏ. Còn trà
                 thì để mời các cụ, các bác, các cô chú họp nhau lại
                 cùng uống, ta bàn chuyện sản xuất, làm ăn.

    149          150
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157