Page 148 - 9786045773079
P. 148
mới được nghe lại tiếng ru con của một người mẹ
Việt Nam. Sáng hôm sau trên đường công tác, Bác
kể lại chuyện đó rồi đọc hai câu thơ:
Xa nhà chốc bấy nhiêu niên
1
Đêm qua nghe tiếng mẹ hiền ru con.
ĐỪNG ĐỂ CÁC CHÁU CHƠI TỰ DO
Ở NGO I ĐƯỜNG
D ịp đó sắp đến Tết Nguyên Đán, Bác đi thăm
mấy gia đình cơ sở ở Hà Đông.
Ấy là một buổi sáng trời quang và ấm áp. Đã
có đông người đi sắm Tết, điểm thêm hoa, thêm
trầm và màu áo mới cho phố phường Hà Nội
nhưng đường đi vẫn phong quang. Ôtô nhẹ nhàng
lăn bánh. Bác vui trước sắc xuân của đất trời. Lên
đến Vân Đình thuộc huyện Ứng Hoà thì hai bên
đường phong cảnh đã đậm vẻ thôn quê. Từng
nhóm bà con xã viên đang hoàn tất những ruộng
cấy cuối cùng theo dự định để cùng lo Tết. Xe của
Bác vẫn chạy êm êm, đều đều nhưng rồi bỗng phải
phanh kít lại bởi có một nhóm trẻ độ bảy, tám tuổi
đang mải chơi trò đuổi bắt giữa đường cái. Khi
thấy ôtô đi tới thì các bạn tí hon ấy luýnh quýnh
nên có một em bị vấp ngã.
___________
Bác lo quá, vội giục: “Các chú xuống ngay!”, rồi
1. Cơ bản ghi là: bảo người thầy thuốc cùng đi hãy tới xem mình mẩy
Xa nhà chốc mấy mươi niên của cháu có bị xây xát gì không.
Đêm qua nghe tiếng mẹ hiền ru con.
145 146