Page 197 - 9786045773079
P. 197

Lần thứ ba, Hà được gặp Bác là khi em đã xuống                                   thì sau này nước nhà thống nhất, Bác vào thăm sẽ
                 học tại Trường miền Nam Số 8, Hải Phòng.                                             không được nhìn rõ Bác.
                     Lần này Hà cũng được ngồi ở phía trước chỉ cách                                     Và Thu ngước lên, lại thấy đôi mắt Bác rưng
                 chỗ Bác đứng nói chuyện độ vài mét. Giữa buổi mai,                                   rưng. Bữa ấy Thu được ăn cơm cùng Bác, được Bác
                 em được nhìn Bác lâu hơn, kỹ hơn, thấy được cả                                       gắp bỏ nhiều thức ăn ngon vào bát của em.
                 từng sợi râu của Bác khẽ bay trong nắng. Và em lại                                      Lần thứ ba Hồ Thị Thu được gặp Bác tại Hội
                 được nhận phần kẹo Bác cho. Hà muốn cất giữ các                                      trường Ba Đình, Bác hỏi:
                 viên kẹo ấy để mai đây về miền Nam thì đem cho                                          - Kỳ này cháu có ăn được cơm không, mỗi bận
                 mẹ, cho em nhưng không được. Ngày thống nhất                                         ăn mấy bát?
                 đất nước vẫn còn xa...                                                                  - Dạ thưa Bác, mỗi bận cháu ăn được hai bát ạ!
                     Hà cứ mãi hình dung lại, Bác nhấp nháy bờ mi                                        - Thế là ít  đấy, phải cố gắng  ăn nhiều cho
                 hoài khi nghe em trả lời: “Quê cháu ở Bến Tre”.                                      khỏe vào.


                     Chuyện của Dũng sĩ thiếu niên Hồ Thị Thu:                                           Rồi Bác dặn thêm phải giữ sức khỏe cho thật
                                                                                                      tốt, phải học tập văn hóa, chính trị và lao động cho
                     Lần đầu Thu được gặp Bác, Bác hỏi:                                               thật tốt, đoàn kết thương yêu đồng đội, phải nghe

                     - Cháu đã biết chữ chưa?                                                         lời các cô, các chú dạy bảo.
                     Em khoanh tay để nói mà không thốt nên lời bởi                                      Sau những giờ phút quý báu ấy, Thu ra về mà lòng
                 cảm động quá. Sau nhiều cố gắng, em đã thưa:                                         cứ quyến luyến, chỉ mong được gần Bác luôn luôn.
                     - Dạ, cháu chưa biết chữ nào ạ! Vì gia đình cháu
                 nghèo, ba má mất sớm, cháu lại đông em...
                     Nói đến đó, em ngước nhìn lên thì thấy Bác ứa hai
                 hàng nước mắt, làm cho em càng thêm cảm động.
                     Lần thứ hai được gặp lại, Bác hỏi:
                     - Đồng bào miền Nam đấu tranh như thế nào?
                     Thu đứng lên khoanh tay đáp:
                     - Dạ thưa Bác, đồng bào miền Nam chúng cháu
                 đấu tranh không sợ gian khổ, chiến đấu không sợ

                 bị thương, không sợ hy sinh mà chỉ sợ mù hai mắt

                                                                 195                                  196
   192   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202