Page 227 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 227

Chúng tôi lên đường, nhằm phía đỉnh
        núi cao nhất leo lên. Đường đi dốc đứng,
        lại không được phát các dây leo, cành lá
        ngáng đường, nên càng khó khăn. Chúng
        tôi đi chầm chậm để giữ sức cho Ông Cụ, vì
        lúc đó Ông Cụ không được khoẻ lắm. Trong
        lúc đi đường, chúng tôi xin đeo hộ Ông Cụ
        chiếc túi dết, nhưng Ông Cụ không đồng ý.

           Lên đến gần mỏm núi, nơi có một gốc
        cây to sạch sẽ và có chỗ ngồi bằng phẳng,
        chúng  tôi  dừng  lại  tạm  nghỉ.  Chúng  tôi
        toan chặt lá để Ông Cụ ngồi nhưng Ông
        Cụ không cho, Ông Cụ tự tìm lấy chỗ ngồi
        trên  một  mỏm  đá.  Vừa  ngồi  xuống,  Ông
        Cụ liền giải thích cho chúng tôi rõ, phải
        giữ bí mật như vậy để nếu kẻ địch có tiến
        tới lán, chúng cũng không biết chúng tôi đi
        về phía nào mà truy tìm.
           Giải thích xong, Ông Cụ đặt câu hỏi:


                                               225
   222   223   224   225   226   227   228   229   230   231   232