Page 244 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 244
Tôi không biết chữ, không thể ghi chép
được. Tôi rất lo, sợ nhầm lẫn, nhưng cũng
vui lòng nhận lời. Không có cân, tôi đong
bằng ống. Tôi lấy một sợi lạt dài, cứ phát
một ống, tôi lại gập một khúc lạt. Đồng chí
Kháng trông thấy liền hỏi tôi:
- Cái gì đấy chị?
Tôi nói:
- Con số của em đấy.
Đồng chí phá lên cười. Tôi ngượng đỏ
mặt và tủi cho mình vì không biết chữ nên
phải làm như vậy.
- Phải đi học thôi chị ạ. Chiều nay chị
đi vận động mọi người, nhất là chị em còn
trẻ về đây họp bàn về việc học tập văn hóa,
không có văn hóa, không có chữ thì làm
việc gặp nhiều khó khăn lắm.
Nghe đồng chí Kháng nói, tôi cũng nghĩ
như vậy nhưng bây giờ nhiều tuổi rồi, không
biết có học được không. Tôi hơi lo và nói ngay:
242