Page 25 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 25

Hiếm có một vị Chủ tịch nước nào đã cao tuổi
           lại viết thư xưng “cháu” với người dân nhiều tuổi
           hơn mình như vậy. Đây không phải là hiện tượng

           duy nhất. Năm 1946, Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng đã
           có thư gửi một bậc phụ lão ở Hải Phòng, cụ Nguyễn
           Văn Ấm, tuy đã 94 tuổi, vẫn hăng hái đi học lớp “bình
           dân”, nêu một tấm gương sáng cho con cháu. Cuối

           thư, Người cũng chúc cụ học hành tiến bộ và “Mong
           rằng bao giờ cụ học xong, cụ sẽ viết thư cho cháu”. Mỗi
           lần nhận được thư chúc thọ hoặc quà biếu của các

           tầng lớp nhân dân gửi tặng, dù chỉ là mấy quả cam,
           một gói chè, một quả bí,... Người vẫn tự tay viết thư
           trả lời, cảm ơn một cách thân tình, chu đáo, nêu một
           tấm gương ứng xử rất văn hóa, đầy khiêm nhường

           và kính trọng đối với nhân dân.
               Người thường phê phán bệnh quan liêu, mệnh
           lệnh của một số ông “quan cách mạng” và chỉ ra căn

           nguyên của nó là bệnh xa nhân dân, khinh nhân dân,
           sợ nhân dân, không tin cậy nhân dân, không hiểu
           biết nhân dân, không yêu thương nhân dân,... Để làm      Bác Hồ - Tấm gương đạo đức sáng ngời
           tròn trách nhiệm là “người đày tớ thật trung thành

           của nhân dân”, Người dạy cán bộ phải gần dân, hiểu
           tâm lý, nguyện vọng của dân, biết lắng nghe và tôn
           trọng ý kiến của dân.

               Người nêu câu hỏi: Vì ai mà làm? Đối ai phụ trách?
           Từ đó, nêu lên ba loại trách nhiệm của người cán
                                                                  23
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30