Page 118 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 118

đựng kim chỉ. Tôi cầm ngay chiếc hộp đến trước Bác   nhiều rôm chứ người lớn làm gì có rôm nào". Bác vừa

 và nói: "Cháu xin Bác ạ!". Chiếc hộp đã theo tôi đi   cười vừa an ủi tôi như thế. Ra về tôi cứ thấy buồn.
 khắp mọi nơi, nhất là thời kỳ đi biểu diễn phục vụ   Tôi nhìn Bác cười mà thấy lo như linh cảm điều gì sẽ
 bộ đội, tôi thỉnh thoảng mang hộp kim chỉ ra vá áo   đến. Đây cũng là lần cuối cùng tôi được gặp Bác và
 cho  bộ  đội  và  thương  binh,  mở  hộp  kim  chỉ  ra  tôi   điều linh cảm đó đã  đến. Đầu thu năm 1969, nghe

 càng nhớ Bác và mong về báo cáo với Bác.   tin  Bác  đã  mệt  nặng,  tôi  lúc  này  cũng  đang  nằm
 Bác tuy bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn luôn   bệnh viện. Tôi lo lắng vô cùng rất muốn được thăm
 dành tất cả tình cảm cho nhân dân, cho đất nước. Từ   Bác lần nữa nhưng các đồng chí Vũ Kỳ, đồng chí Cù
 cụ già đến em bé, tới các chiến sĩ bộ đội, thanh niên   Văn  Chước  cũng  rất  bận  chăm  sóc  Bác.  Tôi  không
 xung phong và thanh thiếu niên, trong đó có tôi, đã   thể liên hệ được nên điều kiện vào thăm Bác không

 nhiều lần, nhiều năm được Bác quan tâm dạy dỗ.   còn  nữa.  Đến  ngày  2-9  Bác  đã  ra  đi.  Toàn  dân
 Tôi còn nhớ mãi Tết Nguyên đán năm 1961, Bác   thương tiếc Bác, nhớ Bác, khóc Bác thật nhiều. Tôi
 cho gọi tôi vào ăn Tết với Bác, hôm đó có cả đồng chí   xin  ra  viện  để  được  tiễn  đưa  Bác,  tôi  đã  hòa  cùng
 Nguyễn Lương Bằng. Tết Nguyên đán năm 1966, tôi   dòng người vào lăng viếng Bác, nhìn Bác ngủ ngon

 được ăn tết cùng Thủ tướng Phạm Văn Đồng và con   trong  nhà  kính  như  ông  Tiên  nơi  tiên  giới.  Toàn
 trai của Thủ tướng là Sơn Dương, nhớ những bữa ăn,   Đảng, toàn dân, từ cụ già tới em nhỏ đều lặng lẽ đi
 những ngày Tết thật ấm cúng không khí gia đình và   quanh Bác, vừa khóc, vừa nhìn Bác. Còn tôi tự nhủ:
 tràn đầy tình thương yêu, hạnh phúc bên Bác.   “Xin Bác yên lòng, con mãi mãi nhớ lời dạy của Bác
 Nhớ  nhất  là  sau  chuyến  đi  Pháp,  Italia,   và làm theo lời Bác”. Tôi thật vinh dự được Bác quan

 Angiêri...  chúng  tôi  được  vào  thăm  Bác  và  báo  cáo   tâm dạy dỗ. Những kỷ niệm về Bác, những lần gặp
 với Bác. Mới mấy tháng đi xa trở về, tôi nhìn thấy   Bác mãi in sâu trong tâm khảm tôi, là nguồn cổ vũ,
 Bác rất mệt, gầy và tay mọc nhiều rôm. Tôi đã khóc,   động  viên  tôi,  tiếp  thêm  nghị  lực  và  sức  mạnh  cho
 đến ôm Bác, Bác hỏi: "Gặp Bác phải vui, sao cháu lại   tôi để luôn hoàn thành tốt mọi công việc...

 khóc?".  Tôi  thưa  với  Bác:  "Cháu  thấy  Bác  gầy  và
 nóng  phát ban,  tay Bác  nhiều  rôm  quá ạ!".  Bác  lại
 cười và bảo: “Bác không sao đâu. Chỉ em bé mới có


    115      116
   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122