Page 16 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 16

hàng đầu gần Bác”. Tôi sung sướng quá chạy phắt lên

             ngồi ngay trước mặt Bác. Một lúc sau, các chị ở đơn vị
             mới lên đến nơi. Bác nói: “Nào, bây giờ các cô các chú
             hát lên cho vui”. Chị Lan ở đội điều trị nhanh nhẹn,

 KHOE GIàY SAO LẠI LÀ DÉP*   mạnh  dạn  đứng  lên  hát  bài  “Mừng  Đảng  Lao  động
             Việt  Nam”,  sáng  tác  của  nhạc  sĩ  Ngô  Sĩ  Hiển  -  bài
 Cuối mùa đông năm 1952, Đại đoàn Quân Tiên   hát được phổ biến trong toàn Đại đoàn. Khi thấy chị
 phong  đang  náo  nức  chuẩn  bị  lên  đường  mở  chiến   hát  đuối  hơi  và  lạc  giọng,  Bác liền  giơ  tay  bắt  nhịp

 dịch Đông Xuân vào Tây Bắc, chúng tôi nhận được   cho toàn đơn vị hát cùng. Bài hát được vang lên hùng
 tin có cán bộ thượng cấp sẽ đến thăm, tuy nhiên để   tráng,  thể  hiện  khí  phách  oai  hùng  của  Quân  Tiên
 giữ  bí  mật  mỗi  đơn  vị  chỉ  được  cử  mấy  người  đại   phong - đơn vị chủ lực đầu tiên của quân đội ta. Bác
 diện.  Thật  may mắn,  tôi  là một trong  số  mấy  anh   bảo: “Đấy, phải hát như thế, chứ để một mình cô hát

 chị em được vinh dự đi dự buổi gặp gỡ thượng cấp.   vậy sao được. Làm gì mà có đồng đội, có tập thể tham
 Tôi  và  anh  Lượng,  diễn  viên  múa,  đi  theo  Đội   gia sẽ thành công”. Sau đó Bác chỉ sang tôi: “Cô ấy
 trưởng Đội văn công Lương Ngọc Trác đến nơi tập   hát rồi, bây giờ cô múa đi”. Tôi liền mời anh Lượng
 kết thì đại diện các đơn vị trong Đại đoàn đã tề tựu   đứng  lên  múa  cùng.  Tôi  giới  thiệu  với  Bác:  “Đây  là
 đông đủ.    điệu  múa  “Khoe  giày”  của  Trung  Quốc  mà  chúng

 Đúng giờ, các đồng chí Vương Thừa Vũ, Đại đoàn   cháu mới học được”. Khi nghe nói là điệu khoe giày
 trưởng, Song Hào, Chính ủy Đại đoàn xuất hiện cùng   nhưng chúng tôi lại  mang dép, Bác bảo: “Múa khoe
 với một cụ già, tất cả vỗ tay vang dội và hết sức mừng   giày  sao  cháu  lại  đi  dép?”.  Chúng  tôi  luống  cuống
 rỡ khi phát hiện ra cụ già chính là Bác Hồ. Bác vẫy   không biết trả lời thế nào vì ngày ấy đơn vị chúng tôi

 tay chào rồi giơ tay ra hiệu yên lặng, ngồi xuống, tất   có dép lốp đi đã là sang lắm rồi. Thấy chúng tôi lúng
 cả nhất tề làm theo lời Bác. Bác khen: “Trật tự thế là   túng, Bác bèn gỡ thế bí: “Thôi được, các cháu cứ múa
 tốt. Bây giờ Bác yêu cầu tất cả các cháu gái ngồi lên   đi, sau cải cách ruộng đất, các cháu thế nào cũng có
 __________   giày đi”. Nghe Bác nói vậy, chúng tôi vui sướng quá!
             Được Bác gần gũi thân tình, chúng tôi cảm thấy tự
 * Ghi theo lời kể của Ngọc Diệp.

    13       14
   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21