Page 42 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 42

đánh du kích. “Du kích chiến”, một ý niệm khiến                                      giữ được cái vẻ “thờ ơ” trong tình cảm nồng cháy,
                 Võ Nguyên Giáp cứ mãi nghĩ suy. Dù dạo ấy, thời                                      Quang Thái ngước lên nhìn chồng. Anh Giáp đưa
                 gian ở lại Hà Nội không còn nhiều nhưng anh vẫn                                      đôi  mắt cương  nghị  của  chàng  thanh  niên  ngoài
                 đến  thư  viện  mượn  cuốn  sách  Đại  Từ  điển  bách                                ba mươi tuổi mà đã được một nữ ký giả phương
                 khoa  để  tra  đọc  những  ý  kiến  trình  bày  về  tác                              Tây, bà Ôriana (Oriana Fallaci) nhận xét là: “Đôi
                 dụng trong chiến đấu của súng trường và lựu đạn.                                     mắt thông minh nhất mà tôi từng thấy” sang trìu
                 Anh nghĩ, đó cũng là một sự chuẩn bị tinh thần                                       mến nhìn người bạn đời như để thay cho vòng tay
                 để tiếp thu ý kiến như đồng chí Hoàng Văn Thụ                                        ôm thương nhớ. Quang Thái trở về. Trời Hồ Tây
                 truyền đạt khi anh được sang nước bạn.                                               đã ngả màu tím. Phong cảnh đường Cổ Ngư đẹp
                    Được biết, rất có thể mình sẽ được gặp Lãnh tụ                                    một cách huyền ảo. Chị ôm chặt con gái vào lòng
                 Nguyễn Ái Quốc, anh Giáp mừng khấp khởi. Kể                                          và  biết,  Hồng  Anh  chưa  hiểu  gì  giây  phút  mà
                 từ khi mới tham gia Đảng Tân Việt, tổ chức đã có                                     thêm một lần cả mẹ và bé được soi mình vào đôi
                 ý  định  sẽ  cử  anh  sang  Quảng  Châu  để  được  dự                                mắt của ba.
                 một lớp huấn luyện do Người trực tiếp giảng dạy                                         Giáo  Minh  đưa  anh  Giáp  đến  một  quán  cơm
                 nhưng  rồi  bởi  nhiều  lý  do  khách  quan  nên  với                                nhỏ  ở  cuối  đường  Yên  Phụ.  Lát  sau,  anh  Đồng
                 anh, điều mong ước ấy đã không thành. Tuy chưa                                       cũng tới. Hai người nghỉ đêm lại đấy để tránh sự
                 được  gặp  nhưng  từ  đó,  qua  các  bức  ảnh,  các                                  dò la của bọn cảnh sát Pháp. Sáng ra, họ lên xe
                 chuyện  kể,  hình  bóng  của  Người  luôn  hiển  hiện                                lửa  ở  ga  Đầu  Cầu  (ga  Long  Biên)  để  ngược  Lào
                 trong  tâm  trí  anh.  Rồi  một  hôm  bỗng  nghe  tin                                Cai theo vé tàu mà Giáo Minh đã lo sẵn. Để giữ bí
                 Người đã mất vì bệnh lao phổi ở trong nhà tù đế                                      mật, mỗi người ngồi riêng một nơi. Anh Giáp lấy
                 quốc tại Hồng Kông (Trung Quốc), anh Giáp đã cứ                                      chiếc kính râm to bản ra đeo để ít nhiều che mắt
                 khóc  mãi.  May  mà  đó  chỉ  là  một  tin  thất  thiệt,                             những ai có ý tò mò.
                 đồn nhảm bằng miệng hay trên một số tờ báo của                                          Từ  lúc  bước  lên  xe  lửa  để  xuất  biên,  lòng  Võ
                 phía thực dân. Nay sắp được ra nước ngoài và có                                      Nguyên Giáp thêm phấn chấn, nghĩ đến cái phút
                 thể  được  gặp  Lãnh  tụ,  lòng  anh  Giáp  khôn  xiết                               khi mình đã bước qua được biên giới thì bản thân
                 mừng vui và mong mau tới ngày ấy.                                                    sẽ như cánh chim sổ lồng, trời sẽ cao hơn, đất sẽ
                    Giáo  Minh  đến  thật  đúng  lúc.  Bấy  giờ  tâm                                  rộng hơn, rồi sẽ gặp Lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc và
                 trạng của Võ Nguyên Giáp thật nao nao, khó tả.                                       qua sự dẫn dắt của Người, mình sẽ làm thêm được
                 Vì  từ  đây  anh phải cách  xa  gia  đình  nhỏ  bé mà                                nhiều  việc  quan  trọng,  có  ích  cho  Tổ  quốc,  cho
                 đầy yêu thương, hạnh phúc của mình. Không kìm                                        đồng  bào.  Nhưng  mặt  khác,  anh  nghĩ,  trên  tỉnh


                   40                                                                                                                                 41
   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47