Page 87 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 87

- Bây giờ chú Mùi có bận việc gì không?                                         việc thật” tờ báo đó có đăng chuyện một cô giáo dạy
                   Đồng  chí  Nguyễn  Văn  Mùi  liếc  nhanh  ra  sân                               lớp  1  đưa  các  cháu  đi  thăm  cảnh  đẹp  quê  hương.
               vườn Phủ Chủ tịch thấy ánh nắng mặt trời còn trải                                   Chiếc xe ôtô chở khoảng 30 cháu. Cô giáo ngồi phía
               dài trên những ngọn cây, thảm cỏ, gió thổi nhè nhẹ                                  trước, gần người lái xe để vừa dẫn đường vừa thỉnh

               làm đung đưa bóng lá chiều hè. Đoán chắc Bác cần                                    thoảng nhìn bao quát các em ngồi phía sau. Xe chạy
               việc gì đấy, đồng chí Nguyễn Văn Mùi lễ phép thưa:                                  từ từ đến một đoạn dốc thì chậm lại. Vì phía trước dốc,
                   -  Dạ! Thưa Bác có việc gì cần không ạ? Giờ này                                 hướng  xe đi tới là một đoạn đường quanh gò cánh
               cháu cũng rỗi rãi.                                                                  tay.  Bên  cạnh  đoạn  đường  quanh  là  hồ  nước.  Xe

                   - Thế  thì chú  hãy  khoan  xuống  xe,  ngồi  lại  dạy                          đang từ từ bò xuống dốc, đến đoạn đường quanh ấy
               cho Bác học cách lái với!                                                           thì  người  lái  xe  bỗng  bị  cảm,  ngất  xỉu.  Xe  chệnh
                   Đồng chí Nguyễn Văn Mùi lấy làm ngỡ ngàng và                                    choạng, thấy vậy, nhanh như sóc, cô giáo cầm ngay

               hết sức cảm động.  Một ý  nghĩ  thoáng  nhanh  trong                                cần phanh kéo mạnh về phía sau; xe đứng khựng lại,
               óc: “Bác bận bịu biết bao công việc. Bác là vị lãnh tụ                              không  bị  lao xuống  hồ  nước.  Qua  mẩu  chuyện  đó,
               tối cao của dân tộc. Mình đâu được phép dạy...”.                                    Bác thấy nếu biết được việc gì hay việc đó.
                   Thấy Nguyễn Văn Mùi ngạc nhiên, lúng túng, Bác                                      Thế  là  từ  đấy,  những  chiều  đi  công  tác  về,  còn
               nói luôn ý nghĩ của Bác cho anh hiểu rõ:                                            thời  gian  rỗi  rãi,  Bác  lại  tranh  thủ  bảo  đồng  chí

                   - Bác  học lái  xe  là  để  khi ngồi  vào xe  cũng  biết                        Nguyễn Văn Mùi hướng dẫn cách thao tác những bộ
               được  đâu  là  số  tiến,  đâu  là  số  lùi,  cách  khởi  động                       phận cần thiết của xe. Bác còn chỉ thị cho đồng chí
               máy ra sao. Học chỉ để biết thôi, chứ thật sự lái  xe                               Vũ  Kỳ,  đồng  chí  Cù  Văn  Chước  nhắc  anh  em  cơ

               phải  có  bằng,  nắm chắc  luật  lệ  giao  thông,  và  phải                         quan cũng nên cố gắng học lái xe để khi cần là có thể
               được phân công.                                                                     giải quyết được kịp thời công  việc,  không  bị động,
                   Lặng một chút, Bác Hồ nói tiếp với người lái xe:                                không  lúng  túng.  Riêng  Bác  còn  bảo  đồng  chí
                   -  Chú Mùi ạ! Chả là thế này, tối hôm qua Bác                                   Nguyễn Văn Mùi vẽ các bộ phận cần thiết của xe ra

               đọc một tờ báo nước ngoài. Trong mục “Người thật                                    giấy, ghi tên, chức năng của các bộ phận rõ ràng để

                                                                     85                            86
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92