Page 145 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 145

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                                                    ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



                 Hôm  21  tháng  Giêng  năm  1924,  một  cơn  gió  thảm                              Sáng hôm ấy tại phòng chúng tôi, phòng số 8 khách
             mưa sầu làm chấn động toàn thể nhân dân Nga, cũng                                   sạn LUX có tiếng gõ cửa nhẹ. Một thanh niên rất gầy gò,
             như nhân dân lao động và dân tộc bị áp bức cả thế giới:                             đầu đội mũ cát két, mình mặc chiếc áo mỏng mùa thu, tay
             Lênin - người thầy, người bạn, người đồng chí yêu kính                              xách một vali bé tí, bước vào và nói:
             của chúng ta mất rồi!                                                                   - Tôi là Nguyễn Ái Quốc, người Việt Nam, vừa ở Pari
                 Cuối tháng Tám năm 1918, trong lúc đến nói chuyện ở                             đến. Tôi đến thì Lênin vừa mất (nói đến đây người thanh
             một cuộc míttinh của công nhân nhà máy tại thành phố                                niên ngừng lại, lau nước mắt). Bây giờ tôi muốn đến viếng
             Pêtécbua (nay là Lêningrát). Lênin bị một tên phản động                             thăm linh cữu Lênin...
             bắn bị thương nặng. Từ đó về sau, Lênin thường bị yếu,                                  -  Đồng  chí  Nguyễn  Ái  Quốc,  đồng  chí  mặc  mỏng

             nhưng vẫn cố gắng làm việc đến hơi thở cuối cùng.                                   manh  như  thế  không  chịu  được  rét  Nga  đâu.  Đồng  chí
                 Nghe  tin  buồn  đó,  nhiều  người  òa  khóc,  Bác  cũng                        hãy chờ đến ngày mai, khi có quần áo ấm hãy đi…
                                                                                                     Ái  Quốc  thở  dài,  không  trả  lời,  ngồi  uống  nước  chè
             khóc. Kể sao cho xiết tình thương tiếc không bờ bến của
                                                                                                 với chúng tôi, rồi trở về phòng mình. Chúng tôi cho rằng:
             những người lao động đối với người thầy cách mạng vĩ
                                                                                                 "Thế là đồng chí ấy chịu nghe chúng mình rồi".
             đại  ấy!  Biến  đau  thương  thành  hành  động,  Lênin  mất
                                                                                                     Ngoài  trời  tuyết  tạm  ngừng  rơi,  lạnh  như  cắt  ruột.
             nhưng ngọn cờ chủ nghĩa Lênin có Đảng Bônsơvích anh
                                                                                                 Trước nhà Công đoàn nơi để linh cữu Lênin, dòng người
             hùng nắm vững và có hàng triệu người cộng sản khắp thế
                                                                                                 im  lặng  và  dài  vô  tận  đứng  chờ,  hầu  như  không  nhúc
             giới giương cao. Để tỏ tình đoàn kết chặt chẽ và nhiệt liệt
                                                                                                 nhích.  Rét  quá!  ngoài  đường  có  từng  đống  lửa  để  nhân
             ủng hộ Đảng của Lênin, hơn 24 vạn công nhân Nga lúc đó
                                                                                                 dân sưởi đỡ rét. Tiếng máy truyền thanh buồn bã nói về
             đã xin vào Đảng" .
                               1
                                                                                                 Lênin, vị lãnh tụ vừa quá cố… Tiết trời hôm nay hình như
                                           *
                                                                                                 cũng chia buồn với lòng người.
                                         *     *
                                                                                                     Khoảng 10 giờ đêm, có tiếng gõ cửa nhẹ. Tôi bước ra
                 "... Mátxcơva, tháng Giêng năm 1924. Giữa mùa đông                              mở cửa, trước mặt tôi là đồng chí Nguyễn Ái Quốc, vẫn
             nước Nga, khí trời lạnh dưới 40 độ. Lênin vừa mất được                              trong bộ quần áo mỏng manh, đầu đội cát két, mặt đồng
             mấy hôm.
                                                                                                 chí xanh xám, ngón tay, mũi và tai thâm tím vì giá rét.
             __________                                                                              - Tôi vừa đi viếng Lênin về - Ái Quốc vừa nói vừa run
                                                                                                 cầm  cập  -  Tôi  không  thể  chờ  đến  ngày  mai  để  viếng
                 1. T. Lan: Vừa đi đường vừa kể chuyện, Sđd, tr.27-35.

                                                                     143                          144
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150