Page 318 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 318

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                       ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



 Những điều Bác dạy về cách đánh du kích làm tôi nhớ   Tôi ung dung tiến ra gặp tên tướng thổ phỉ. Tôi đã dắt
 mãi.  Trong  những  thời  kỳ  ở  giải  phóng  quân  cũng  như   súng trong người rồi. Khi gặp nó, tôi vui vẻ bắt tay nó rồi
 sau này, tôi đã cố gắng vận dụng. Ví dụ: lần ở Tân Trào,   bất thình lình rút súng ra hô:
 hồi trước Cách mạng Tháng Tám 1945, tôi đang phụ trách   - Giơ tay lên! Toàn đơn vị xung phong!
 Đội  bảo  vệ  khu  vực  Bác  ở  thì  có  một  toán  thổ  phỉ  mấy   Bọn này bị tấn công bất ngờ phải đầu hàng ngay. Hầu
 chục  tên  tràn  qua.  Tôi  bị  lên  cơn  sốt  bất  thần  không  đi   hết đều bị ta bắt, còn hai tên chạy thoát sang phía chợ Chu
 được, nên anh Văn  trực tiếp chỉ huy trận đánh này. Bác   cũng bị bắt nốt. Có được kết quả trên là do chúng tôi đã
 *
 giao nhiệm vụ là trận này không được để tên nào thoát.
             học được mưu mẹo đánh du kích của Bác.
 Thực hiện chỉ thị của Bác, quân ta đã tiêu diệt đại bộ phận
                 Một điều Bác luôn luôn nhắc nhở chúng tôi là phải
 địch.  Hơn  bốn  mươi tên  chỉ  còn  hai tên chạy  sang  phía
             hết sức giữ bí mật. Bác dặn chúng tôi phải nhớ kỹ khẩu
 chợ Chu, năm tên chạy vào khu vực chúng tôi ở. Khi nghe
             hiệu: Không có, không biết, không thấy. Khi gặp người lạ
 tiếng súng nổ ra ở ngoài, tôi đã thấy nóng ruột lắm rồi.
             hỏi  gì,  mình  không  nói  không  được,  nhưng  nói  thì  nói
 Tôi cố gắng tìm cách ngồi dậy. Tôi nhớ Bác nói nhiều lần:
             không có, không biết, không thấy. Nhiều lúc chúng tôi tò
 "Phải đấu tranh với bệnh, không thì nó lấn tới". Tôi liền
             mò muốn hỏi tên Bác là gì, thân thế sự nghiệp ra sao…
 cột  một  đoạn  dây  vào  xà  nhà  rồi  nắm  một  đầu  dây  cứ
             nhưng  thấy  Bác  dặn  như  thế  nên  chúng  tôi  lại  không
 nhảy lên, nhảy xuống, cho đến lúc mồ hôi toát ra như tắm.
             dám hỏi. Chúng tôi chỉ bàn tán với nhau: "Đấy là ông Ké
 Vừa lúc đó, có anh em vào báo:
             người Nghệ". Sở dĩ chúng tôi gọi như vậy là vì thấy Bác
 - Bọn thổ phỉ chạy vào, đang ở gốc cây đa, có một tên
             nhiều tuổi lại nói tiếng miền Trung mà chúng tôi đoán là
 chỉ huy.
 Tôi liền bảo:   Nghệ An. Nhưng còn hiểu gì thêm về Bác nữa thì chịu.
 - Có mấy thằng thì cứ lùa ra mà bắt.   Mãi  cho  đến  năm  1945  khi  về  Tân  Trào  làm  nhiệm  vụ
 Rồi tôi cố gắng đi theo và nói với anh em:    bảo vệ Bác, tôi mới chính thức biết Bác là ai. Hôm đó Bác
 - Tôi sẽ ra gặp chúng, còn các đồng chí sẽ núp kín đằng   ở trong lán vừa đi ra ngoài, anh Văn lên thăm Bác nhưng
 sau, khi nào tôi hô thì cứ việc mang thừng ra mà trói.   không gặp. Anh ngồi nói chuyện với tôi, rồi tự nhiên mở

 __________   một quyển sách chữ Pháp ra trong đó có một ảnh to. Anh
             nghiêng nghiêng quyển sách cho tôi xem. Chính là ảnh
 * Bí danh của đồng chí Võ Nguyên Giáp.

    315       316
   313   314   315   316   317   318   319   320   321   322   323