Page 321 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 321

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                                                    ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



             Tuấn nói đầy đủ hơn cả. Bác lại phê bình chung một điểm                             người chúng tôi đều in sâu hình ảnh người đồng chí già
             là còn dùng nhiều chữ nghĩa khó hiểu. Ví dụ: chúng tôi                              mặc bộ quần áo chàm, đi chân đất chống ba toong bằng
             hay nói đến chữ đoàn kết, mà thực tế chữ đoàn kết hồi đó                            rễ  cây  rừng,  người  gầy  nhưng  có  đôi  mắt  sáng,  vầng
             không dễ hiểu như bây giờ, nhất là đối với đồng bào miền                            trán thông minh, hiểu biết từ chuyện thế giới xa xôi đến
             núi. Bác bảo: Sao ta không dùng những câu như: một cây                              chuyện địa phương làm ăn sản xuất, v.v.. Sau này gần
             làm chẳng nên non, ba cây chụm lại thành hòn núi cao,                               Bác, chúng tôi  càng thấy  Bác  sống  rất mẫu  mực, ngay
                                                                                                 trong  việc  nhỏ  hàng  ngày  Bác  thường  dạy  chúng  tôi
             hoặc đùm bọc lẫn nhau, v.v. hoặc có thể dùng những ví
                                                                                                 phải  yêu  thương  đồng  chí.  Và  Bác  đã  làm  gương  để
             dụ khác như: bẻ một chiếc đũa thì dễ nhưng bẻ cả bó đũa
                                                                                                 chúng tôi noi theo.
             thì khó, v.v. nếu nói được như vậy có phải mọi người đều
                                                                                                     Một  lần, chúng tôi  đang  học,  có  một chị  ở  dưới  núi
             dễ nghe, dễ hiểu không.
                                                                                                 mang mấy bắp ngô lên. Tôi đoán ngô này của đồng bào
                 Rồi  Bác  lại  nhấn  mạnh:  Đi  tuyên  truyền  người  ta
                                                                                                 biếu  Bác,  nhưng  Bác  bảo  anh  Đức  Thanh  chia  đều  cho
             không  phải  chỉ  nói  bằng  mồm  mà  còn  phải  bắt  tay  vào
                                                                                                 chúng tôi cùng ăn cả.
             làm thực tế, có khi đến nhà thấy trẻ em đang ỉa cũng phải
                                                                                                     Một lần khác, đang học, mấy đứa chúng tôi đều hết
             rửa đít cho chúng, hoặc lên sàn nhà phải chú ý rửa chân
             trước khi vào nhà.                                                                  thuốc lá. Tuy còn là thanh niên mà chúng tôi đã nghiện
                 Buổi thi tốt nghiệp của chúng tôi đến đây coi như kết                           thuốc, trong đó Xuân Trường và tôi nghiện nặng hơn. Hồi
             thúc,  không  ai  được  điểm  cao,  cũng  không  ai  bị  điểm                       này Bác cũng hút thuốc, thuốc của Bác là thuốc "xực dín"
             kém, ai cũng cảm thấy phấn khởi vì đều được Bác động                                (hay gọi là thuốc bào, loại thuốc Trung Quốc thái nhỏ tẩm
             viên, được Bác dạy dỗ tỷ mỷ.                                                        dầu). Bác vừa dạy học vừa hút. Xuân Trường và tôi trông
                 Khi  lớp  học  kết  thúc,  Bác  giao  nhiệm  vụ  cho  Nam                       thấy  thèm  lắm,  nhưng  không  dám  xin.  Bác  trông  biết  ý
             Tuấn, Ái Nam và Xuân Trường trở về Hà Quảng tiếp tục                                ngay, liền hỏi:

             hoạt động. Còn tôi và đồng chí Quý sang biên giới Trung                                 - Ở đây có mấy đồng chí nghiện thuốc?
             Quốc công tác.                                                                          Xuân Trường, Ái Nam và tôi đều giơ tay. Thế là Bác
                 Có  một  điều  Bác  không  dạy  mà  chúng  tôi  ai  cũng                        đem cả gói thuốc chia luôn cho chúng tôi.
             học được một cách sâu sắc: đó là đạo đức của Bác. Ngay                                  Thấy  Bác  làm  thế,  chúng  tôi  vừa  phấn  khởi,  vừa
             từ  những  ngày  đầu  sống  bên  Bác,  trong  tâm  trí  mỗi                         cảm động. Tôi cứ suy nghĩ mãi: "Đồng chí thượng cấp


                                                                     319                          320
   316   317   318   319   320   321   322   323   324   325   326