Page 349 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 349

Phần I: ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC                                                                                                    ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



                 - Cháu ạ! Tao ngẫm xem trước kia Lý Thái Tổ từ Hoa                                  Bác thấy tôi, Người nhận ra ngay, Bác thân mật hỏi:
             Lư  dời  ra  Thăng  Long,  dân  Việt  nổi  cơ  đồ  từ  đó.  Ngày                        - Chú Mai vẫn khoẻ?
             nay, Hồ Chủ tịch từ Tân Trào thuận sông Hồng trở về Hà                                  - Dạ!
             Nội, trên thuận lòng trời, dưới hợp ý dân. Tao cho cái thế                              Tôi đưa Bác vào nhà, Bác lại hỏi:
             này là thế dân Việt ta bạt núi, ngăn sông, lấp biển không                               - Cái ao đằng trước đâu rồi?
             có việc gì khó nữa đâu!                                                                 Bác vẫn nhớ cái ao nhà tôi, nhưng vì nay có đống rạ to
                 Tôi lúc ấy đang máu thanh niên, nghe thấy câu "trên                             che khuất nên Người không trông thấy. Tôi vội trình bày
             hợp với lòng trời", thì không đồng ý. Ông tôi bảo:                                  để Bác rõ, Người cười vui vẻ.
                 - Cháu có lý của cháu. Ông có lý của ông. Trước kia Lý                              Mẹ tôi và các cháu lớn bé lên chào Bác. Người vui vẻ
             Thái Tổ ra Thăng Long là rồng vàng bay lên. Bây giờ Hồ                              bắt tay khắp lượt và hỏi:
             Chủ tịch về Hà Nội, dân mở hội treo cờ. Cờ làm cho mây,                                 - Cụ đâu? Người có được khỏe không?

             nước cũng đỏ một màu, như vậy trên thuận lòng trời, dưới                                Tôi hơi ngại ông tôi gặp Bác vì ông tôi đã 78 tuổi rồi,
             hợp ý dân là gì? Cháu phải biết lòng dân là ý trời!.                                đầu óc phong kiến quá nặng, sợ khi nói chuyện có cái gì

                                           *                                                     không đúng. Nhưng Bác đã nói, tôi vội bảo cháu đi gọi thì
                                                                                                 cũng  là  lúc  ông  tôi  đã  chống  gậy  tới.  Cũng  như  năm
                                         *     *
                                                                                                 trước, thấy ông tôi đến, Bác đã chạy ra dắt vào. Ông tôi
                 Gần cuối năm 1946, khoảng sau Hội nghị Văn hóa toàn
                                                                                                 thấy Bác, liền chắp tay, cúi rạp xuống vái chào, Bác ngăn
             quốc, tôi nhớ đúng như vậy, tôi được chị Thanh báo tin:
                                                                                                 lại và nói:
                 - Mai, đồng chí Kha ở nhà, chị sẽ lại chơi.
                                                                                                     - Giờ là anh em một nhà cả, cụ đừng làm vậy.
                 Chị Thanh là cán bộ gây cơ sở ở vùng tôi đã lâu. Chị
                                                                                                     Ông tôi trả lời:
             lại là bạn thân của mẹ tôi. Nay chị nấu ăn riêng cho Bác.
                                                                                                     - Dạ, thưa Cụ Chủ tịch, bao giờ cũng phải có trên, có
             Nghe chị hẹn về chơi, mẹ tôi mừng lắm! Cả nhà trông                                 dưới thì nước mới cường, dân mới thịnh ạ.
             đợi chị.                                                                                Bác cười, rồi trả lời:
                 Vào khoảng chín giờ sáng hôm sau, tôi đang lợp lại                                  - Các cán bộ của ta đều là đầy tớ của dân cả. Như vậy

             mái nhà dưới. Thấy có ô tô đỗ trên đê, lối vào nhà mình.                            nước mới cường, dân mới thịnh.
             Rồi chị Thanh, một đồng chí nữa cùng với Bác đi vào nhà                                 Ông tôi nói:
             tôi. Tôi mừng quá, vội chạy ra đón.                                                     - Xin vâng lời dạy của Cụ.

                                                                     347                          348
   344   345   346   347   348   349   350   351   352   353   354