Page 552 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 552

Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN                                                                  ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



 - Các chú bộ đội có giữ bí mật không?   nhưng nhà trong vẫn còn một cái phản gỗ ọp ẹp. Bác đến
 - Có ạ!     xem qua, đồng ý ngay. Thế là chúng tôi vội vàng sắp xếp,
 - Chúc các chú lên Tây Bắc đánh giặc giỏi! Đã giữ bí   căng màn cho Bác ngủ.
 mật thì đừng chạy theo Bác nữa…   Đêm đông. Trời tối như bưng, rừng cây mịt mù, gió
 Tôi tự kìm mình lại để khỏi reo to lên. Tôi thật không   nổi từng chặp, từng chặp lạnh buốt. Tiếng côn trùng kêu
 ngờ mình lại có vinh dự lớn được lãnh đạo tin cậy phân   ra rả không dứt. Trong nhà không đốt đèn, tĩnh mịch, chỉ
 công đi bảo vệ Bác.    có tiếng mọt đục gỗ kẽo kẹt như đưa  võng. Cứ mỗi lần
 Không biết đồng chí nào đã giới thiệu tôi với Bác mà   Bác trở mình và ho thủng thẳng là mỗi lần tôi thấy lòng
 khi trông thấy tôi đang đứng bên cạnh mấy đồng chí bảo   mình nhức nhối. Tôi vẫn đứng như thế cho đến sáng, rất
 vệ khác, Bác hỏi luôn:   nghiêm trang, mắt xoáy vào đêm tối mênh mông… Canh
 - Thế nào, chú Long công an Tuyên Quang chờ Bác đã   hai, canh ba, Bác không ho nữa. Tôi mừng. Canh tư, canh
 lâu chưa?   năm,  không  nghe  Bác  trở  mình.  Chắc  Bác  đã  ngủ  được
 - Dạ! Tôi bàng hoàng và chỉ nói được có thế.   chút ít. Tự nhiên tôi thấy bồi hồi sung sướng.
 Trời ngả bóng. Bác và chúng tôi gấp rút lên đường. Để   Mặt trời còn ngủ thì Bác đã dậy. Bác lay hai đồng chí

 giữ bí mật, người nọ phải đi cách xa người kia hàng chục   bảo vệ và đồng chí nhiếp ảnh:
 mét, không ai nói chuyện với ai. Bác đội mũ cát sáu múi,   - Các chú ơi, ta dậy, đi cho sớm để tránh máy bay.
 mặc  áo  bờludông  chiến  lợi  phẩm,  quần  gụ  xắn  cao  đến   Chúng tôi xuống suối lấy một bình tông nước để Bác
 gối, đi dép cao cu, tay chống gậy. Bác đi thoăn thoắt. Đi   rửa mặt. Thu dọn chăn màn cho vào balô, chúng tôi theo
 bộ theo kịp Bác thật là vất vả.   Bác lên đường ngay.
 Đến bến Hiên thì trời tối. Từ đây vào đến chỗ làm việc   Rừng  rậm,  sương  phủ  mù  mịt.  Người  nọ  đi  cách
 còn những gần chục cây số nữa. Đường rừng chỉ có một   người kia có bốn năm mét mà chỉ trông thấy những bóng
 người đi lọt, lại phải qua bốn năm con suối, nếu đi suốt   lờ mờ, lúc ẩn lúc hiện. Đến một bến đò thì trời tang tảng
 đêm  thì  sáng  ra  cũng  chưa  chắc  đã  tới.  Vả  lại  đi  đêm,   sáng.  Bác  lấy  khăn  bịt  râu  và  không  hút  thuốc  lá  nữa.
 chúng tôi lo Bác mệt, nên anh em bảo vệ bàn nhau và báo   Người lái đò vẫn điềm nhiên chở khách sang sông. Chúng
 cáo Bác xin ngủ lại. Được Bác đồng ý, chúng tôi tìm đến   tôi bước chân lên bờ. Chúng tôi lại đi cách xa nhau hơn để

 một quán hàng bỏ không của ông Nam Hưng, ông này đã   giữ bí mật cho Bác. Bác và chúng tôi cứ theo hút nhau đi
 đi  tản  cư  từ  lâu.  Quán  có  hai  gian  lợp  lá, tuy  vắng  chủ   mãi,  chẳng  mấy  chốc  lại  đến  chỗ  rẽ  vào  đường  rừng.


    549       550
   547   548   549   550   551   552   553   554   555   556   557