Page 554 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 554

Phần II: THEO BÁC HỒ ĐI KHÁNG CHIẾN                                                                  ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC



 Đoạn  đường  này  đi  nhàn  hơn  đoạn  đường  buổi  sáng,   đặt mâm cơm xuống, Bác thấy có con gà, đĩa cá và hai bát
 nhưng lại phải lội qua năm con suối. Trời lạnh, chúng tôi   canh, Bác không vui lòng lắm. Bác nói:
 định  tìm  đường  khác  cho  Bác  khỏi  lội,  nhưng  đến  con   -  Trong  khi  nhân  dân  đang  thắt  lưng  buộc  bụng
 suối  nào  cũng  thế,  Bác  lại  xắn  quần  lội  sang  trước.  Khi   kháng chiến mà mình ăn cơm thế này là ăn cơm quan đây.
 đến Đá Bàn, gặp một con suối rất đẹp, hai bên bờ có núi   Vừa nói Bác vừa chia đôi tất cả cho các món ăn. Bác
 cao, có cây cổ thụ và dây leo chằng chịt. Nước chảy lao   bảo chúng tôi khi ăn xong đưa vào cho các gia đình nghèo
 xao xô vào những mỏm đá giữa dòng tung bọt trắng xóa.   trong xóm. Còn một nửa con gà Bác lại chia đôi lần nữa,
 Bác dừng lại, bảo chúng tôi cùng chụp ảnh. Chụp xong,   chỉ ăn một nửa, còn một nửa gói làm thức ăn đi đường.
 chúng tôi đề nghị Bác nghỉ một lúc. Bác xắn quần lội qua   Bữa ăn vừa bắt đầu thì trên trời bốn chiếc máy bay Hencát
 suối, vừa đi vừa bảo:   bỗng ầm ầm xuất hiện. Chúng nó nối đuôi nhau lượn một
 - Bác cháu mình đứng lại chụp ảnh là đã nghỉ rồi. Các   vòng tròn rất thấp. Mọi người bỏ đũa. Mấy anh em bảo vệ
 chú phải khắc phục khó khăn. Độ năm năm nữa thì Bác   chúng tôi lo lắm. Chúng tôi còn đang chưa biết làm thế
 cháu mình sẽ được đi đường cái lớn.   nào thì Bác bình tĩnh giơ tay chỉ vào chúng tôi:
 Thế là trên con đường dài 3km đến chỗ phái đoàn ở,   - Các chú ngồi cả xuống, không được nhốn nháo.

 tôi cứ suy nghĩ mãi về câu nói của Bác. "Có phải độ năm   Bốn  chiếc  máy  bay ào ào  lượn qua một  đỉnh núi  và
 năm  nữa,  cuộc  kháng  chiến  chống  Pháp  sẽ  hoàn  toàn   nhằm phía suối nước nóng bắn xuống. Những tiếng nổ rất
 thắng lợi không?". Câu hỏi này, mãi đến ngày giải phóng   đanh, đập vào vách đá rào rào. Máy bay cút rồi, bữa ăn lại
 Thủ đô, đứng trên lễ đài dự kỷ niệm, tôi mới nhớ lại lời   tiếp tục. Vừa ăn cơm, Bác vừa vui vẻ hỏi tôi:
 Bác nói đã trở thành sự thật.   - Chú Long là công an. Vậy thì ở Tuyên Quang ai là
 Bác và chúng tôi về đến Mỹ Lâm thì trưa. Lẽ ra thì vào   người mua nhiều "Công trái quốc gia" nhất?
 cơ  sở  ăn  cơm,  nhưng  vì  có  tiếng  máy  bay  nên  Bác  bảo   - Dạ thưa Bác, ở tỉnh cháu thì bà Hồ Xuân Viện mua
 chúng tôi đem cơm ra bãi cỏ trong rừng ngồi ăn. Tôi và   nhiều nhất ạ.
 đồng chí nhiếp ảnh vào bưng cơm, lại mượn thêm chiếc   - Vậy thế ai là người nghèo nhất mà lại mua cố gắng nhất?
 chiếu của gia đình ra ngồi. Thấy chúng tôi đem chiếu ra,   Bác hỏi thế, tôi đành chịu. Thật là một thiếu sót lớn.
 Bác bảo: "Các chú không được làm phiền đến nhân dân".   Thực  ra  tôi  chỉ  nắm  được  những  người  giàu  nhất,  chứ

 Thế là chúng tôi phải đem trả lại. Khi tôi trở ra thì Bác và   không  nắm  được  người  nào  nghèo  nhất  mà  lại  cố  gắng
 hai đồng chí bảo vệ đã bẻ lá rừng lót thay chiếu rồi. Lúc   nhất. Tôi thật thà thưa với Bác:


    551       552
   549   550   551   552   553   554   555   556   557   558   559