Page 33 - 9786045751855
P. 33

A làm  ở cấp tỉnh, nay  được phái  đi làm cấp                                       45. Chứng bệnh ấy tỏ ra bằng màu vẻ:
                 huyện, thì không khỏi hậm hực, tức bực. A tự hào                                        Đối với người:

                 rằng tài năng như mình, đáng được “thăng” chức,                                         Cấp trên đối với cấp dưới, cán bộ đối với nhân
                 nay lại bị “giáng” chức. Thật rõ “trai hữu tài vô                                    dân, quân quan đối với binh sĩ, bộ đội đối với dân
                 duyên”. Do đó, mà A đâm ra chán nản, tiêu cực.                                       chúng - chỉ biết dùng mệnh lệnh. Không biết giải
                     B ở cấp huyện, nay được phái làm cấp tỉnh. Đối                                   thích, tuyên truyền. Không biết làm dân chúng tự

                 với những cán bộ cũ cấp tỉnh, thì B rụt rè, khúm                                     giác và tự động.
                 núm, sợ lòi ra mình còn kém, sợ anh em cười,                                            Đối với việc:
                 không dám bạo dạn nói bàn, làm việc.                                                    Chỉ biết khai hội nghị, viết nghị quyết, ra chỉ
                     Đối với những cán bộ cấp huyện, thì B tỏ vẻ tự                                   thị. Chứ không biết điều tra, nghiên cứu, đôn đốc,
                 kiêu, tự đại, ra vẻ “nay ta là cấp trên”.                                            giúp đỡ, khuyến khích, kiểm tra.

                     Cũng vì bệnh cấp bậc mà mỗi người đối với B                                         Đối với mình:
                 có một thái độ khác nhau, nhưng giống nhau ở chỗ                                        Việc gì cũng kềnh càng, chậm rãi, làm cho qua
                 sai lầm:                                                                             chuyện. Nói một đường làm một nẻo.
                     Cán bộ cũ  ở tỉnh thì xem  khinh B cho B là                                         Chỉ biết lo cho mình, không quan tâm  đến

                 non nớt, chưa đủ tư cách.                                                            nhân dân, đến đồng chí.
                                                                                                         Một vẻ quan liêu nữa là: chỉ biết ăn sang, diện
                     Cán bộ huyện thì không trọng B vì rằng “hôm
                 qua B chẳng hơn gì chúng tôi, hôm nay B lãnh đạo                                     cho kẻng; chẳng những không lo phụng sự nhân
                                                                                                      dân, mà còn muốn nhân dân phụng sự mình.
                 chúng tôi sao được”.                                                                    Tham ô, hủ hóa. Trước mặt dân chúng thì lên
                     Lại cũng vì  bệnh cấp bậc mà những cán bộ                                        mặt “quan cách mạng”.

                 cùng một cấp  được  điều  động  đến cơ quan khác,                                       Đó là mấy vẻ chính của bệnh quan liêu.
                 công việc khác, thí dụ: C làm chánh văn phòng, D                                                           “Phải tẩy sạch bệnh quan liêu”,
                 làm việc trong văn phòng. Thế là D có vẻ hậm hực,                                                 Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t.6, tr.433-434.
                 không muốn nghe mệnh lệnh C.

                                          “Phải chữa cái bệnh cấp bậc”,                                  46. - Khuynh hướng cá nhân tự do: Vì cách sinh
                                  Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, t.6, tr.407.                            hoạt, vì thói quen, mà tiểu tư sản có tính rời rạc.


                                                                  31                                  32
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38