Page 56 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 56

54











                                                     PHÊ BÌNH




                              Bài trước nói về tự phê bình. Bài  này nói  về phê bình. Vì

                           chúng ta phải "Tiên trách kỷ, hậu trách nhân".
                              "Thuốc đắng thì dã tật, nói thật thì được việc". Nói thật tức
                           là phê bình.

                              Khuyết điểm cũng như một chứng bệnh. Phê bình là thuốc
                           để chữa các bệnh khuyết điểm. Thí dụ: Tôi có vết nhọ ở trán, tự

                           tôi không trông thấy. Đồng chí bảo cho tôi biết. Thế là đồng chí
                           phê bình tôi. Mục đích của đồng chí là muốn cho mặt tôi sạch sẽ,
                           chứ không phải để mỉa mai tôi. Vì vậy đồng chí phải nói cho rõ

                           ràng, thiết thực: Vết nhọ to hay nhỏ? Nó ở phía nào? v.v.. Và
                           khi nói, nên có thái độ đúng mực. "Lời nói không mất tiền mua,
                           lựa lời mà nói cho vừa tai nhau". Về phần tôi, khi đã biết có vết

                           nhọ thì phải lo rửa sạch.
                              Nếu đồng chí đã bảo, mà tôi không vui lòng rửa sạch, (thậm
                           chí còn oán trách đồng chí), tức là tôi cố ý mang vết nhọ suốt

                           đời. Hai điều ấy đều vô lý.
                              Ý nghĩa phê bình, giản đơn là như vậy.

                              Chúng  ta  vì  dân,  vì  nước  mà  làm  cách  mạng.  Muốn  cách
                           mạng thành công, ắt phải đoàn kết và tiến bộ. Muốn đoàn kết
                           càng chặt chẽ, tiến bộ càng mau chóng, thì mọi người phải sửa
   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61