Page 57 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 57
55
PHÊ BÌNH
chữa khuyết điểm, phát triển ưu điểm. Mà muốn được như thế
thì không có cách gì hơn là thật thà tự phê bình và phê bình.
Mục đích phê bình là cốt lợi cho công việc chung.
Nguyên tắc phê bình là phải nhằm vào tư tưởng và công tác.
Tư tưởng không đúng đắn thì công tác ắt sai lầm. Thí dụ: Vì
thiếu quan điểm quần chúng (tư tưởng), nên trong công tác
mắc bệnh mệnh lệnh, quan liêu.
Phê bình là cốt giúp nhau sửa chữa khuyết điểm, cho nên
thái độ của người phê bình phải thành khẩn, nghiêm trang,
đúng mực. Phải vạch rõ vì sao có khuyết điểm ấy, nó sẽ có kết
quả xấu thế nào, dùng phương pháp gì để sửa chữa. Thuốc phải
nhằm đúng bệnh. Tuyệt đối không nên có ý mỉa mai, bới móc,
báo thù. Không nên phê bình lấy lệ. Càng không nên "trước mặt
không nói, xoi mói sau lưng".
Phê bình là quyền lợi và nhiệm vụ của mọi người, là thực
hành dân chủ. Cấp dưới có quyền phê bình cấp trên. Nhân dân
có quyền phê bình cán bộ, phê bình chính quyền, Đảng và các
đoàn thể. Mọi người có quyền phê bình nhau để cùng nhau
tiến bộ.
Không phê bình tức là bỏ mất một quyền dân chủ của mình.
Song phê bình phải đường hoàng, chính đáng, quyết không nên
"thầm thì thầm thụt", viết thư giấu tên, như một vài cán bộ ở
T.N. đã làm.
Đảng viên và cán bộ, Đảng, các đoàn thể nhân dân và chính
quyền cần phải hoan nghênh và khuyến khích nhân dân phê bình.
Nếu phê bình sai, thì phải giải thích. Phê bình đúng, thì phải
công khai thừa nhận và sửa chữa.
Dìm phê bình hoặc phớt phê bình là khinh rẻ ý kiến nhân
dân, là trái với dân chủ, và rất có hại, cũng như có bệnh mà từ
chối uống thuốc.