Page 130 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 130

thế. Nhất định lần này Bác mắng và Bác thi hành
                 kỷ luật cũng là đúng. Sợ đến mức không dám đứng
                 đấy mà nhận lỗi của mình nữa. Bác ra, Bác cũng bị
                 bất ngờ.  Bị bất ngờ như thế nhưng một nét nhíu
                 lông mày Bác cũng không có, một lời nói nặng càng
 KHÔNG AI THƯƠNG YÊU HƠN BÁC
                 không có nữa. Bác làm vui trước cho anh em. Cũng
                 như trong mọi trường hợp, Bác chủ động làm vui
 Bác  sống  như  thế  nào  với  những  người  ở  gần   trước  chứ  không  chờ  người  ta  làm  vui  cho  mình.
 Bác, những anh em phục vụ, nấu cơm, lái xe, bảo   Bác biết là anh em sợ lắm, làm thế nào trấn tĩnh
 vệ  Bác?  Khi  Bác  mất  rồi,  anh  em  họp  lại,  bao   được  tinh  thần  anh  em.  “Thôi,  phận  san  hô  nó
 nhiêu người chỉ có một ý, một lời về Bác: Không có   mỏng manh, con san hô về đất rồi. Anh em đi đâu,
 ai thương yêu mình như Bác. Không có ai đối xử   gọi các chú ấy ra đây. Bây giờ Bác, cháu ta tính thế
 với mình rộng lượng, bao dung và đầy tình nghĩa   nào nhỉ, lại đây cùng nhau bàn xem gỡ cái chuyện
 như Bác. Không có ai dạy bảo ân cần, chính xác,   này thế nào”. Cuối cùng phải lấy một bức ảnh to
 theo  dõi  sát  sự sửa  chữa  các  thiếu  sót  của mình   của Bác, Bác đề tặng và ký vào gửi biếu. Người lỡ

 như Bác. Không ai tôn trọng nhân cách con người   tay  đánh  vỡ  cành  san  hô  thấy  Bác  độ  lượng  như
 mình như Bác.   vậy, cảm động, giàn giụa nước mắt.
 Có lần Tỉnh ủy Quảng Ninh biếu Bác một cành   Nhưng mà câu chuyện chưa hết. Đến buổi tối
 san hô to, đẹp lắm, màu sắc trắng hồng như ngọc.   hôm  đó,  làm  việc  với  đồng  chí  phụ  trách  văn
 Bác thích lắm dùng làm quà biếu vị lãnh đạo một   phòng xong, Bác bảo: “Hôm nay còn thừa thì giờ,
 Đảng anh em. Cành san hô để ở nhà khách Phủ   bây giờ chú kể cho Bác nghe cành san hô ấy bị vỡ
 Chủ  tịch,  chờ  Bác  ra  xem  lần  chót  rồi  đóng  vào   thế  nào?”.  Đồng  chí  này  kể  lại  từ  đầu.  Bác  phát
 hòm, ô tô đợi sẵn, chở ra sân bay, gửi đi. Lúc để ở   hiện chi tiết này: người đánh vỡ là đồng chí lái xe.
 nhà khách, anh em xúm lại xem. Anh này sờ, anh   Bác bảo: “Thế này nguyên nhân không phải là lỡ
 kia sờ, xô đẩy thế nào đó, một anh lỡ tay đánh rơi,   tay...  Nguyên  nhân  ở  trong  tổ  chức  và  nếp  làm
 vỡ làm đôi. Mọi người sợ quá. Không còn cách gì   việc, không phải ở chỗ lỡ tay. Nói lỡ tay là nói qua
 để chữa lại được nữa. Bác ra đến nơi rồi. Có thì giờ   loa cho xong. Nếu chú thấy đúng như thế, lần nào
 cũng  chẳng  kiếm  được  cành  san  hô  thứ  hai  như   họp, anh em bàn lại chuyện này rút kinh nghiệm,


    127          128
   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135