Page 137 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 137

Bác ngồi ghế trước, xuống xe nhanh nhẹn lại mở                                       lực lượng vũ trang sẵn sàng chiến đấu. Tôi chú ý
                 cửa  sau  cho  Bác  xuống.  Thấy  Bác  tay  xách  cặp,                               để nghe rõ hơn nhưng tim đập thình thịch và hai
                 tay  cầm  chiếc  gậy  tre,  tôi  vội  vàng  đỡ  chiếc  cặp                           tay nóng bừng. Nhìn vào phòng, Bác vẫn say mê
                 đen cho Bác. Nhưng tôi ngỡ ngàng vì tay Bác cầm                                      xem tài liệu. Tôi bắt đầu đứng dậy và đi lại, lòng
                 cặp  vội  rụt  lại.  Bác  nhìn  tôi  và  hỏi:  “Chú  ở  đâu                          rối bời. Toàn bộ khu Phủ Chủ tịch đây đó vẫn còn
                 đến?”. Hiểu ý Bác, đồng chí Ninh vội giới thiệu tôi                                  đèn điện thắp sáng. Tôi quên bẵng trên nhà khách
                 với  Bác.  Nghe  xong,  Bác  quay  lại  nhìn  tôi  như                               đang  có  buổi  chiếu  phim.  Bỗng  tiếng  loa  phóng
                 thấu hiểu và âu yếm: “Chú Kháng lẽ ra phải đưa                                       thanh  từ  xa  vọng  đến  dồn  dập  hơn.  Tiếp  đó  là
                 chú đến để Bác biết mặt trước đã chứ, các chú làm                                    tiếng còi báo động rú vang. Sau đó là tiếng súng
                 công an mà đơn giản quá”. Anh Kháng đến xin lỗi                                      phòng  không  các  loại  vang  rền.  Tôi  hoảng  quá,
                 Bác về chuyện này. Nhưng còn tôi thì ân hận mãi.                                     chạy  như  lao  vào  phòng,  mời  Bác  xuống  hầm

                 Ngay  ngày  hôm  sau,  khi  Bác  lên  xe  đi  công  tác,                             ngay. Lòng tôi như lửa đốt, còn Bác vẫn ung dung,
                 Bác  nhắc  lại  chuyện  hôm  qua  và  giảng  giải  về                                bình  tĩnh.  Hai  bác  cháu  xuống  hầm,  trong  hầm
                 nguyên tắc bí mật, ý thức cảnh giác, những sơ hở                                     đèn  bật  sáng,  Bác  vẫn  tiếp  tục  đọc  tài  liệu.
                 mà  địch  hay  lợi  dụng...  càng  nghe  tôi  càng  sáng                             Khoảng  15  phút  sau,  tôi  ra  cửa  hầm  quan  sát,
                 ra, lớn lên cả về trí tuệ và nghiệp vụ.                                              nhưng  lạ  thay  bốn  bề đều  yên  lặng.  Hà  Nội đèn
                    Một lần khác, tôi lại phạm phải sai lầm và được                                   vẫn sáng, càng hoang mang hơn, tôi vội gọi điện
                 Bác dạy bảo đến nơi đến chốn. Đó là những ngày                                       thoại về trực ban tác chiến đơn vị, hỏi cả tác chiến
                 máy bay Mỹ leo thang ném bom một số nơi thuộc                                        Bộ Tổng tham mưu thì được trả lời là từ tối đến
                 ngoại vi Hà Nội, nhưng Bác vẫn giữ nếp tổ chức                                       giờ không có báo động gì cả?
                 chiếu phim cho cán bộ, chiến sĩ, nhân viên và các                                      Tôi vội mời Bác lên khỏi hầm. Bác bảo tôi hỏi
                 cháu xem vào tối thứ bảy hằng tuần. Lần đó Bác                                       xem Mỹ có ném bom ở đâu không? Phút giây bàng
                 chỉ  lên  “khai  mạc”,  xem  một  lúc  rồi  về  làm  việc                            hoàng qua đi, tôi bắt đầu bình tĩnh trở lại và được
                 ngay. Tôi theo Bác về nơi làm việc thường lệ của                                     biết trên nhà khách (Phủ Chủ tịch) hôm nay chiếu
                 Người, gian nhà gần hầm tránh máy bay. Tôi ngồi                                      phim  thời  sự  quân  và  dân  Hà  Nội  bắn  máy  bay
                 ngay  hành  lang  cạnh  cửa  hầm.  Tôi  đang  miên                                   Mỹ. Có lẽ cội nguồn của sai lầm hôm nay là ở đó?

                 man  suy  nghĩ  thì  nghe  từ  xa  tiếng  loa  phóng                                 Trời! Tôi tự kêu lên trong suy nghĩ và nhận lỗi với
                 thanh vọng đến, kêu gọi đồng bào chú ý sơ tán và                                     Bác. Nghe tôi báo cáo xong, Bác nhìn tôi mỉm cười

                                                                 135                                  136
   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142