Page 179 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 179
dẫn vào phòng họp, ngồi vừa yên chỗ thì Bác đến.
Mọi người chào. Bác giơ tay chào lại rồi ai nấy ngồi
vào ghế. Bác hỏi đến dân tộc nào thì đại biểu dân
tộc ấy đứng lên cho Bác thấy. Các dân tộc khác đều
có hai hoặc ba đại biểu, riêng dân tộc Phù Lá thì
BÁC HỒ chỉ có mình tôi. Tôi chưa biết tiếng phổ thông nên
VỚI ĐỒNG BÀO DÂN TỘC PHÙ LÁ phải nhờ người dịch ra tiếng Quan Hỏa mới hiểu
được. Bác hỏi thăm sức khỏe các đại biểu, ăn ngủ
T háng 8/1958, hai đồng chí người Thái ở châu ra sao. Bác khen đoàn có nhiều đại biểu các dân
tộc, nhưng lại phê bình là đoàn ít đại biểu nữ quá...
Mường Tè về báo tôi được cử trong đoàn đại
biểu nhân dân các dân tộc Tây Bắc đi dự lễ Quốc Bác hỏi thăm tình hình sức khỏe, đời sống sinh
hoạt, sản xuất, đoàn kết, trị an của các dân tộc anh
khánh ở Thủ đô Hà Nội. Tôi vừa mừng vừa lo. em, Bác nói đại ý: “Các dân tộc dù ít người dù
Mừng vì sẽ được gặp Bác Hồ, được tham quan Thủ nhiều người đều là anh em bình đẳng như nhau.
đô, sẽ được thấy nhiều cái mới lạ; lo vì người Phù Ngày xưa các dân tộc ít người bị thiệt thòi nhiều
Lá chưa đi đâu hết châu Mường Tè bao giờ mà nay nhất, bây giờ cần cố gắng để tiến kịp các dân tộc
lại đi đến tận đâu đâu... Tôi đi bộ thật nhanh, năm anh em để được sống ấm no hạnh phúc, cần học
ngày về đến Lai Châu, được ngồi ôtô về khu, về Hà văn hóa và tham gia các mặt công tác”.
Nội. Sau đó, lại được ngồi ôtô về thăm các thành Nói chuyện một lúc rồi Bác mời mọi người ăn
phố Hải Phòng, Nam Định... Đến đâu chúng tôi kẹo, uống trà, không khí trong phòng họp thật vui
cũng được đón tiếp niềm nở, được biết nhiều cái vẻ. Tôi ngồi im khoanh tay, không dám nhìn
mới lạ mà trong đời mình chưa được thấy bao giờ. thẳng vào Bác, cũng không dám ăn uống gì. Bỗng
Sáng ngày thứ bảy, chúng tôi nhận tin là sắp được có bàn tay khẽ vỗ vào vai tôi. Tôi ngẩng lên, bàng
lên gặp Chủ tịch Hồ Chí Minh. Cả đoàn vô cùng hoàng cả người: Bác Hồ! Chính Bác đang đứng sát
phấn khởi. Riêng tôi, tuy phấn khởi nhưng lại rất bên tôi. Bác mỉm cười gật đầu hiền từ, thân mật
lo, không biết mình sẽ phải làm gì. Tôi bồn chồn khiến tôi bình tĩnh trở lại. Bác cầm tay tôi, chỉ vào
gặp các anh em đã từng đi Hà Nội, đã được gặp Bác phần chuối, kẹo vẫn còn nguyên vẹn trước mặt,
để hỏi xem cách chào hỏi, đi đứng như thế nào. Bác đưa tay làm hiệu, bày cách cho tôi ăn và bỏ cả
Sáng hôm ấy, đoàn đại biểu Tây Bắc ai cũng ăn kẹo vào túi tôi. Trước cử chỉ ân cần của Bác, tôi
mặc rất đẹp, rồi lên ôtô đến Phủ Chủ tịch, và được xúc động và chỉ biết làm theo.
177 178