Page 37 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 37

Bác là ánh trăng sáng, dù là rừng rậm  đến  đâu                                        - Có, nhưng nhờ các cháu thanh niên giúp đỡ
                 ánh trăng dịu hiền vẫn xuyên vào tận bên trong                                       nên tôi cũng đi đến đúng thời gian.
                 khu rừng.  Dù tôi có nói không hết chắc là Bác                                         Những lời thăm hỏi đầy tình nghĩa của Bác làm
                 cũng hiểu.                                                                           lòng tôi rất đỗi vui mừng và không kìm nén nổi sự
                    Sáng hôm sau, xe đưa anh Lê Quảng Ba và tôi                                       xúc động.
                 vào Phủ Chủ tịch. Ô tô lượn vòng trong vườn nhà                                        Bác mời chúng tôi  ăn hoa quả. Cầm quả cam
                 Bác.  Ở giữa lòng Hà Nội mà cảnh vật có những                                        trong tay, chúng tôi không ngăn  được nước mắt.
                 nét giống núi rừng quê tôi. Ở đây cũng có nhiều                                      Chuối và cam là những trái cây do tự tay Bác
                 cây như cây rừng, có hồ nước man mác. Những                                          trồng trong vườn nhà  Bác và cũng là những thứ
                 cây dừa cũng trải cành quả ra mặt hồ. Cũng cây                                       tôi thích nhất. Bác lo bao nhiêu việc lớn lao mà
                 đa rễ chằng chịt như nước Việt Nam có bao nhiêu                                      còn biết cả cá tính của tôi. Chắc Bác đã thấu hiểu
                 người anh em các dân tộc.                                                            tấm lòng của các dân tộc Tây Nguyên hết rồi. Tôi
                    Anh Ba và tôi vào phòng đợi. Tôi chưa kịp ngồi                                    càng bồi hồi xúc động vì lần đầu tiên được gặp Bác
                 xuống ghế thì đã thấy Bác từ trên thang gác nhanh                                    và  được hưởng cái vinh dự to lớn này.  Đồng bào
                 nhẹn đi xuống và hiện ra trước mắt tôi với vẻ hiền                                   Tây Nguyên được tận mắt nhìn thấy cái buổi lịch
                 từ,  đẹp như một ông  tiên. Dáng  vẻ Bác rất khỏe                                    sử hôm nay thì vui cái bụng và tự hào biết bao.
                 mạnh, nước da hồng hào, giản dị trong bộ quần áo
                 ka ki bạc màu với đôi dép cao su đen đã mòn, đôi                                     Nhờ có công lao và thành tích của  đồng bào, tôi
                 dép Bác đang đi không bằng đôi dép của tôi.                                          mới có niềm vinh dự như hôm nay.
                    Anh Lê Quảng Ba giới thiệu tôi với Bác. Bác                                         Bác ân cần hỏi thăm tình hình chiến đấu và đời
                 thân mật bắt tay và hỏi thăm sức khỏe của tôi.                                       sống, sức khỏe của nhân dân các dân tộc.
                 Bác hỏi tiếp:                                                                          Tôi thưa với Bác: Nhân dân các dân tộc Tây
                    - Cụ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?                                                  Nguyên cũng như các tỉnh miền Tây thiếu thốn đủ
                    - Thưa Bác, năm nay tôi đúng 61 mùa rẫy ạ!                                        mọi thứ. Muối chưa đủ mặn, cơm chưa đủ no, áo
                    Bác cười và hỏi tiếp:                                                             chưa  đủ mặc,... nhưng truyền thống  đoàn kết,
                    - Từ trong chiến trường ra đến ngoài này cụ đi                                    chiến  đấu bất khuất bảo vệ Tổ quốc thì không
                 hết bao nhiêu lâu?                                                                   nghèo. Nhân dân Tây Nguyên chiến đấu không sợ
                    - Thưa Bác, ba tháng ạ!                                                           gian khổ, hy sinh mà chỉ sợ mình mất cái đất làm
                    - Đi xa như vậy cụ có thấy mệt không?                                             ăn của ông cha để lại đó thôi...


                                                                  35                                  36
   32   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42