Page 66 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 66
nhà. Bác phải ngồi ngay ở bậc thềm, chờ chúng tôi - Đi đi, chỉ được tổ phá quấy người ta!
y như cha mẹ đến nhà chờ con cháu. Chúng tôi vội Bác lại vỗ vai anh như muốn báo cho anh biết
tới quây quần bên Bác, một chú lùn của đoàn xiếc là Bác đến thăm. Không ngờ anh vẫn mải mê vào
cũng lỏm thỏm chạy đến thật nhanh để được kề sát đàn, gạt bàn tay rồi kêu:
bên Bác. Chẳng biết chú thích thú mê mẩn đến thế - Khổ quá, quấy mãi thế!
nào mà chú sờ hết tay chân đến đầu Bác, rồi còn Bác liền quay người đứng trước mặt anh và cúi
kéo những sợi râu của Bác như đùa nghịch. Ấy thế xuống hỏi:
mà Bác vẫn ấm giọng từ tốn nói đùa: - Chỉ có mình chú ở nhà thôi à?
- Đừng kéo đứt râu Bác! Một sợi râu một xâu Anh liền ngẩng nhìn lên, vội vàng quăng cây
bánh! nhị đi, rồi reo tướng như la làng:
Chúng tôi cười ồ lên một lượt, vui sự giản dị, - Bác! Trời ơi! Bác!
nhân hậu từ con người Bác tỏa ra. Cũng có lần Nghe tiếng anh la, tôi mới lật đật chạy sang ôm
Bác đến mang theo cả kẹo, già trẻ xúm tới đông chầm lấy Bác, nước mắt cứ trào ra. Thế đấy, Bác
quá, ai cũng chìa tay ra chờ Bác chia kẹo cho đã đến với chúng tôi và chúng tôi đến với Bác như
mình, Bác nói: ... Già thì một, trẻ ăn hai, bé ăn ba, thế đấy, không lần nào gặp Bác mà tôi kiềm chế
bốn. Cứ vậy, Bác phân phát hết cả túi kẹo. được nước mắt.
Hôm ấy tôi được hai cái, và có cháu được đến Tôi khóc vì tình thương của Bác quá lớn; đó
cả nắm. cũng là những giọt nước mắt tiễn đưa cái kiếp
Lại có năm, mồng 2 Tết, Bác đến mà cả khu “xướng ca vô loài” thời nô lệ, để đón nhận cái vinh
văn công vắng ngắt. Thơ thẩn dạo quanh chẳng quang được làm người nghệ sĩ cách mạng, người
gặp ai, nghe tiếng nhị réo rắt từ trong một căn “kỹ sư tâm hồn” mà Đảng đã giao cho.
nhà lá dội ra, Bác lần bước tới. Vào nhà, Bác đã
đứng sát bên cạnh anh Phát đang kéo nhị mà anh Hà Nội, ngày 31/12/1975
chẳng hay biết gì. Bác lên tiếng: Ngô Thị Liễu (nghệ sĩ tuồng) kể,
- Hay quá! Chà! Chà! Lê Ngọc Cầu ghi, in trong Bác Hồ với văn nghệ sĩ,
Anh Phát vẫn làm thinh. Bác liền tiếp: Nxb. Văn học, Hà Nội, 1995.
- Nghệ sĩ say sưa quá hè!
Tưởng đâu bè bạn đến đùa nghịch, anh Phát
xẵng giọng:
63 64