Page 63 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 63

vai nường Xuân Hương mà gặp được Tiên ông ban
                                                                                                      phép thần để có sức mạnh xua tan quân giặc. Rồi
                                                                                                      chẳng hiểu sao, tôi thấy rào rào trong tim mạch
                                                                                                      và nước mắt trào ra lúc nào tôi đâu có biết!
                                                                                                        Khi diễn lớp chị Ngộ bị giặc bắt buộc phải ôm
                         TỪ KẺ “XƯỚNG CA VÔ LOÀI”                                                     đầu anh Tài quăng xuống cống, tôi nhìn thấy Bác
                       ĐẾN NGƯỜI “KỸ SƯ TÂM HỒN”                                                      chống tay lên cằm nghiêng đầu cúi xuống. Tôi lo lo.
                                       (Trích)                                                        Đến khi buông màn kết thúc, Bác nắm tay chúng

                                                                                                      tôi động viên cổ vũ, đồng chí Trường Chinh cho biết
                                                                                                      là xem lớp  đó, Bác nói với các  đồng chí ngồi bên
                  ...H                                                                                rằng: “Thấy giặc quăng  đầu  đồng  chí mình như
                         ạnh phúc lớn lao nhất của đời tôi, cái áng
                         hương trong tâm trí tôi  mãi  mãi không
                 bao giờ phai nhạt, là  tôi  đã  được gặp Bác Hồ -                                    vậy, Bác đau nhói trong tim, chịu không nổi!”. Lời
                                                                                                      Bác nói đã làm chúng tôi giật mình ngẫm kỹ lại, ai
                 một con người vĩ đại đã làm rung động hàng triệu                                     cũng ghê sợ lớp tuồng đó. Bác đã đánh thức trong
                 triệu con  tim. Ngày tạm biệt miền Nam lên
                 đường tập kết,  bà con, cô bác giao cho tôi  một                                     chúng tôi, đã dạy chúng tôi một cảm xúc thẩm mỹ
                 nhiệm vụ, đơn giản mà rất thiêng liêng: “Có gặp                                      mới. Từ ấy không ai có thể diễn nổi lớp đó nữa, và
                 Bác Hồ thì thưa giùm với Bác rằng bà con trong                                       cũng từ ấy lớp diễn đó được cắt bỏ.
                 này ngày đêm trông Bác về thăm!”. Tuy gật đầu                                          Qua năm 1959, chúng tôi lại được Bác gọi lên
                 lia lịa sẵn sàng nhận lời, nhưng tôi vẫn thầm                                        lần nữa. Lần này ông Tảo và tôi diễn lớp Trại Ba
                 nhủ rằng không dễ gì có được vinh dự ấy.                                             níu chồng là  Địch Thanh. Theo lời  đồng chí Lê
                    Vậy mà tôi lại được gặp Bác! Năm 1954, đoàn                                       Văn Hiến kể lại, thì Bác thích lớp tuồng này lắm.
                 tuồng Liên khu  V  được vào Phủ Chủ tịch diễn                                          Diễn xong, tôi được nắm tay Bác và được nghe
                 tuồng  Chị Ngộ. Anh chị em trong  đoàn ai cũng                                       lời Bác dạy. Tôi quên sao được cái nhìn trìu mến
                 náo nức bồn chồn, nguyện đem hết sức mình diễn                                       như cha nhìn con, tiếng nói  đượm hơi  ấm tình
                 cho Trung  ương, cho Bác  xem.  Đứng trên sân                                        thương của Bác:
                 khấu, tôi lách nhẹ tấm màn nhung, nhìn ra qua                                          - Hay lắm! Nghệ thuật của cha ông để lại hay lắm.
                 kẽ hở: Bác Hồ! Đó, Bác ngồi đó! Bận quần áo nâu                                      Phải giữ cho được, nhưng chớ gieo vừng ra ngô!
                 giản dị, ung dung thanh thản, hiền cách chi là                                         Có lần Bác  đến khu  văn công  thăm chúng  tôi,
                 hiền! Tôi tưởng như thuở nào mình  đương  đóng                                       bất ngờ đến mức chẳng ai kịp mở cửa đón Bác vào


                                                                  61                                  62
   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68