Page 85 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 85

- Chính là có than bụi bám bàn tay các chú thì
                 Bác và bà con  đây mới  được ngồi thảnh thơi mà
                 vẫn đi đến nơi về đến chốn được.
                    Thế là mọi người  đều mạnh dạn  đưa bàn tay
                 đen sạm nhẹ nhàng  nắm lấy tay Bác. Anh Thị                                                 BÁC CÓ PHẢI LÀ VUA ĐÂU?
                 cảm  động quá giữ bàn tay Bác một hồi lâu.  Bác
                 chúc anh em kéo hàng vượt mức và đạt kỷ lục tiết
                 kiệm than cao hơn nữa.                                                               N       ăm 1969, bà Lê Thị Bích Nồng, diễn viên
                    Ở Lào Cai, Bác lên tàu rất đúng giờ. Tàu bắt                                              Đội Tuyên truyền văn hóa, thuộc Đặc khu
                 đầu chạy thì hai anh làm công tác báo chí và điện                                    Vĩnh Linh được bổ sung vào Đoàn văn công Quân
                 ảnh đến muộn, xách cặp, vác máy chạy theo vẫy                                        khu 4 ra Hà Nội biểu diễn báo cáo Chương trình
                 gọi tàu. Bác đồng ý đề nghị của anh em công nhân                                     “Tiếng hát át tiếng bom”.
                 đỗ tàu lại vài phút đợi. Khi hai người leo lên tàu                                     Cuối một buổi chiều mùa  hạ, 5 chị em diễn
                 yên ổn, Bác mới phê bình:                                                            viên trong  đoàn gồm  có: Bích Nồng, Minh  Huệ,
                    - Báo chí, điện ảnh thì phải đi trước chứ. Các                                    Mai Tư, Minh Lý và Tuấn Mỹ được mời đến Phủ
                 chú đừng để phải chạy theo sau đoàn tàu nữa nhé!                                     Chủ tịch. Khi nhìn thấy Bác Hồ đến, mọi người
                    Hai anh ngồi vào toa đưa mắt nhìn nhau bẽn                                        ùa lại vây quanh. Người giản dị trong bộ quần áo
                 lẽn. Bác  đi thăm nhiều nơi: Lào  Cai, mỏ Apatít,                                    công nhân,  đầu  đội mũ lưỡi trai. Bác nói: “Các
                 cầu Làng  Giàng, thị  xã Yên Bái. Nơi nào cũng                                       cháu ăn kẹo, uống nước đi”, rồi lật trang sổ tay
                 đông nghịt đồng bào và công nhân đến nghe Bác                                        ghi dòng  chữ: “Ngày 01 tháng 5 năm 1969”  và
                 nói chuyện. Nhóm thiếu nhi là nhanh tay, nhanh                                       vừa hỏi vừa ghi tên, tuổi, quê quán, sức khỏe, học
                 chân hơn cả. Các em vừa hoan hô vừa đổ về phía                                       lực, hoàn cảnh gia đình của từng người.
                 Bác như làn sóng nhỏ cuốn vào bờ. Bác về  đến                                          - Thưa Bác! Cháu là Lê Thị Mai Tư, quê ở Đô
                 Thủ  đô Hà Nội lâu rồi mà dư âm của chuyến  đi                                       Lương, Nghệ An.
                 còn lắng đọng mãi...                                                                   Bác vừa ghi vừa cười tươi:
                                                                                                        - À! O ni quê choa đây. “Trai Cát Ngạn, gái Đô
                               Theo Hồ Chí Minh - Một huyền thoại kỳ vĩ:                              Lương” đây.
                             Những mẩu chuyện về phẩm cách của Người,                                   Mọi người cười vui vẻ trước câu nói ấm áp, chân
                                          Nxb. Lao động, Hà Nội, 2008.
                                                                                                      tình giọng xứ Nghệ của Bác. Bác hỏi tiếp người


                                                                  83                                  84
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90