Page 81 - http://tvs.nlv.vn/trienlam
P. 81

thì ngồi một ghế. Chớ tham  một lúc mà ngồi cả                                       thành ra giặc Pháp đuổi tôi và tôi chạy! Chuyện
                 hai ghế. Ngồi cả hai ghế thì không vững, mà ngã                                      chiêm bao có thật, kể lại thấy buồn cười, nhưng ai
                 rất nguy hiểm”. Ý Bác muốn nói: đã phục vụ nhân                                      có ngờ rằng trong tâm lý, tâm trạng con người lại
                 dân lao  động thì thôi,  đừng vào nhà  địa chủ  ăn                                   tinh vi đến thế. Tại lễ bế mạc lớp vào ngày sinh
                 cơm thịt gà, đừng tơ hào với giai cấp tư sản, đừng                                   nhật Bác 19/5/1953, tôi đã viết:
                 nhận vàng ở trong Hà Nội bị địch tạm chiếm gửi                                              Ngày sinh nhật Bác quang vinh
                 ra. Và Bác nói một ý rất dễ hiểu mà rất sâu sắc                                        Là ngày sinh nhật hồn xanh muôn người.
                 đối với chúng tôi: “Trèo lên núi thì khó và  mệt,
                 nhưng lên  tới  đỉnh thì khoan khoái nhẹ nhàng;
                 lăn xuống núi rất dễ, rất mau, nhưng lăn xong rồi                                                                     Nhà thơ Xuân Diệu,
                 thì tan xương nát thịt”.                                                                                    in trong Bác Hồ với văn nghệ sĩ,
                    Trong lớp học nghiên cứu ấy, tôi đã viết bài Thơ                                                            Nxb. Văn học, Hà Nội, 1995.
                 dâng Bác Hồ, bày tỏ cảm xúc của mình trong học
                 tập. Trong bài thơ có câu “Người tuy trong Đảng,
                 hồn còn ở xa”. Những lần đi bình thơ, tôi thường
                 kể lại câu chuyện vui là lý do ra đời câu thơ đó: Có
                 những đêm ngủ trong cơ quan giữa rừng Việt Bắc,
                 tôi chiêm bao thấy mình đang ở giữa phố Hà Nội
                 và mua hàng. Tôi  đang ôm một gói hàng,  bỗng
                 nhiên thấy một cảnh sát Pháp và mấy tên Việt
                 gian đuổi theo, và tôi chạy. Tôi chạy hộc tốc, mệt
                 quá,  đứt hơi... Giật mình mở choàng mắt ra,  mồ
                 hôi  đang vã ra, may  quá, chẳng thấy giặc Pháp
                 đâu, rừng Việt Bắc đang bảo vệ tôi an toàn, và tôi
                 quờ tay ra, còn đụng vào đồng chí Tố Hữu ngủ ở
                 bên cạnh. Tôi là một trí thức tiểu tư sản, tâm lý
                 dao  động trước những gian khổ,  đêm khuya, khí
                 rừng Việt Bắc, làm cho tim tôi vốn yếu, đập mạnh
                 như là tôi đang chạy, kết hợp với tư tưởng sai lầm,


                                                                  79                                  80
   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86